Phần 76
2021-05-12 11:29:00
Thời gian rất nhanh màn đêm đã buông xuống, Khai Phong thành đang vắng lặng đột nhiên trở nên huyên náo ồn ào, Hoàn Nhan Lượng đang ở trong phủ Tiết Độ Sứ nhướng mày, vội hỏi thủ hạ:
– Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?
– Hồi bẩm vương gia, hình như trong thành có mấy nơi xảy ra hoả hoạn.
– Hoả hoạn?
Hoàn Nhan Lượng như có điều suy nghĩ.
– Hoả hoạn ở phương hướng nào?
– Thành nam, thành bắc, thành đông, thành tây tựa hồ nơi nào cũng có hoả hoạn.
– Đông tây nam bắc cùng lúc có hoả hoạn?
Hoàn Nhan Lượng cười lạnh.
– Chỉ sợ là có người đang phóng hỏa.
– Vương gia, thuộc hạ nghĩ đội cứu chữa hỏa hoạn trong thành tựa hồ không đủ người, vương gia có muốn chúng ta phái người qua hỗ trợ cho phủ Khai Phong Duẫn một ít sức lực?
Hoàn Nhan Lượng lắc đầu:
– Yên tâm đi, lửa này tuy nhìn thấy bốc lên cuồn cuộn, nhưng không bao lâu liền sẽ dập tắt. Một chiêu này rõ ràng là chi kế điệu hổ ly sơn, truyền lệnh xuống… tất cả mọi người giữ nghiêm vị trí, cẩn thận có người đến cướp ngục.
– Vâng… vương gia!
Đẩy mở ra cửa sổ, nhìn qua nơi xa như ẩn như hiện hỏa quang, Hoàn Nhan Lượng khóe miệng nghiền ngẫm:
– Hoàng Dung, là ngươi hành động sao a?
Nghĩ đến Hoàng Dung dung nhan tuyệt mỹ với từng cử chỉ ra chân hay vẫy tay đều phát ra vô cùng phong vận thành thục, Hoàn Nhan Lượng liền có cảm giác phía dưới bụng mình cái đồ vật đó đã nóng nhiệt dựng đứng lên.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, Hoàn Nhan Lượng trong đầu vừa hiển hiện hình ảnh đem Hoàng Dung lột ra trần truồng đè ép dưới thân thể của mình tùy ý đùa bỡn, thì cách đó không xa liền truyền đến giọng nói của Hoàng Dung:
– Hoàn Nhan cẩu tặc, mau thả trượng phu ta ra…
Cứ việc thanh âm Hoàng Dung tràn ngập phẫn nộ, nhưng Hoàn Nhan Lượng nghe qua vẫn là thanh thúy êm tai chiết phục, hắn nghĩ thầm dạng này lúc đè lên người thì tiếng rên rỉ của nàng không biết đến cỡ nào mê người.
Đi mòn gót sắt tìm không thấy, lúc gặp được thì chẳng tốn chút một công phu!
Hoàn Nhan Lượng cho là Hoàng Dung vì tình thế bắt buộc, nên nàng tự chui đầu vào lưới, vì thế làm gì mà hắn nhẫn chịu được, vội vàng đi ra ngoài, lúc này dưới trướng các vị cao thủ bao quanh cũng nghe được động tĩnh bước ra xem xé, ẩn hiện thủ hộ vệ chung quanh hắn.
Hoàn Nhan Lượng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mông lung dưới ánh trăng vàng vọt, một nữ nhân phảng phất tiên nữ đang đứng tại trên tường viện cách đó không xa, trên mái tóc mây hiện rõ búi tóc cao cao trên nền trời, lộ ra vẻ đoan trang thanh tao, trên mặt nàng ngũ quan hòa hợp không chê vào đâu được, một đôi mày liễu cong cong phảng phất như vầng trăng non, đôi mắt to sáng ngời nhìn quanh chiếu sáng chọc lấy lòng người, cái mũi quỳnh dao nhàn nhạt được ánh trăng đang tắm tưới, cái miệng nhỏ nhắn lúc này đôi môi mím chặt, tựa như buồn bã ngậm lấy oán niệm…
Hoàng Dung đang đứng trên tường viện, y phục màu lục tung bay theo làn gió, mái tóc cũng theo vờn theo mà lay động, tỏa ra một cỗ khí thế xuất trần.
Tốt một vị tuyệt sắc giai nhân phong hoa tuyệt đại…
Lúc này giữa sân tất cả nam nhân đều có chung nhận thức, bọn họ hận không thể đem nữ nhân tuyệt sắc tựa tiên tử này ôm vào trong ngực mà tùy ý thương tiếc, bất quá trong đám bọn họ cũng rõ ràng, mỹ nhân tuyệt sắc này, đêm nay chỉ có thể thuộc về một người, đó chính là Hải Lăng Vương Hoàn Nhan Lượng.
– Quách phu nhân, chúng ta lại gặp mặt…
Nhìn qua Hoàng Dung bộ ngực đẫy đà sung mãn, Hoàn Nhan Lượng trong mắt lóe lên một tia tham lam chi sắc.
– Hừ, ta hận không thể vĩnh viễn mình không còn gặp ngươi nữa…
Hoàng Dung lạnh lùng đáp.
Đối với lời nàng nói, Hoàn Nhan Lượng không thèm để bụng, hắn cũng không có gấp gáp để cho thủ hạ vây bắt Hoàng Dung ngay lập tức, trong khoảng cách gần như vậy, hắn có đầy đủ tự tin, Hoàng Dung trốn không thoát bàn tay của hắn.
Nếu quả thật Hoàng Dung trốn thoát được, dưới trướng của hắn là mấy vị siêu cấp cao thủ kia, cũng nên biết xấu hổ mà đi chết đi.
– Nguyện vọng này của phu nhân chỉ sợ khó mà thực hiện, phu nhân đời này nhất định sẽ cùng với bổn vương dây dưa bất định…
Hoàn Nhan Lượng đắc ý cười ha hả.
– Vô sỉ!
Hoàng Dung lạnh lùng liếc hắn.
Hoàn Nhan Lượng thần sắc nghiêm lại, lạnh nhạt nói:
– Vô sỉ cũng tốt, cẩu tặc cũng được, hiện giờ tính mạng của tôn phu là do phu nhân nắm giữ đấy, chỉ cần phu nhân chịu bồi bổn vương một đêm hoan lạc, bổn vương lập tức liền thả Quách đại hiệp ra. Nhưng nếu phu nhân dám nói một chữ không, hắc hắc… Âu Dương tiên sinh đã từ lâu đã muốn giết Quách đại hiệp rồi, bổn vương sẽ để cho Quách Tĩnh đầu rơi xuống đất…
– Cẩu tặc nhận lấy cái chết đi!
Hoàng Dung hiển nhiên bị điều kiện hạ lưu của Hoàn Nhan Lượng chọc giận, thân hình lóe lên liền vung ra đả cẩu bổng hướng đến phía nện xuống.
Hoàn Nhan Lượng lui về sau một bước, cười nói:
– Bắt sống cho ta…
Mộ Dung Bác um lên một tiếng, bước ra ngăn tại trước mặt Hoàng Dung, đả cẩu bổng pháp của Hoàng Dung tinh diệu vô cùng, thế mà lại bị lão một đôi tay không dần dần hóa giải, mắt thấy chung quanh thị vệ của Kim Quốc càng lúc càng vây đông, Hoàng Dung hét lên:
– Hoàn Nhan cẩu tặc, trước để cho ngươi sống được lâu thêm mấy ngày.
Nói xong liền thân hình nàng lóe lên, mượn lực hướng phía bên ngoài phủ bay ra ngoài.
Hoàn Nhan Lượng nhất thời gấp gáp:
– Phu nhân chẳng lẽ muốn cho Quách Tĩnh đêm nay sẽ chết sao?
Nghe được hắn lời nói, Hoàng Dung thân hình tại bên trên tường viện có chút dừng lại, đáp:
– Nếu như Tĩnh ca ca chết đi, ngươi cũng vĩnh viễn không bao giờ chạm được vào người của ta!
Nói xong mũi chân điểm một cái, thân ảnh liền nhảy xuống bên ngoài tường viện. Nghe được ngữ khí Hoàng Dung có chỗ buông lỏng, Hoàn Nhan Lượng đại hỷ, vội vàng hạ lệnh:
– Mộ Dung tiên sinh, Cừu tiên sinh, Dương thiếu hiệp, các ngươi mau bắt Hoàng Dung cho bổn vương…
Mộ Dung Bác cùng Cừu Thiên Nhận, thân hình rất nhanh liền đuổi theo, tuy nhiên Dương Quá cũng không có ý động, Hoàn Nhan Lượng trong lòng không vui, nhưng rất nhanh khôi phục lại:
– Dương thiếu hiệp quả nhiên nghĩa bạc vân thiên, bổn vương biết ngươi cùng phu phụ bọn họ là bằng hữu, việc này cũng không cần ngươi hao tâm tổn trí.
Dương Quá gật đầu, thật sâu liếc mắt nhìn theo phương hướng Hoàng Dung biến mất…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro