Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Phần 227

2021-05-12 11:29:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 227
Lúc này bên trong Thái Sư phủ, Bồ Sát A Lý Hổ lo âu nhìn qua cửa, thấy nữ nhi cuối cùng đã quay trở về, suýt chút xụi lơ xuống:

– Khi trên đường về phủ, ngươi nói muốn làm một ít chuyện, liền âm trầm bỏ đi, làm ta lo lắng cho ngươi lại chạy đến tìm Tống Thanh Thư tính sổ, nữ nhi ngoan nghe nương một lời khuyên, tên ma đầu kia thủ đoạn độc ác, chúng ta không thể trêu vào.

– Hắn thủ đoạn độc ác sao?

Hoàn Nhan Trọng Tiết trợn mắt…

– Nếu hắn thật sự có thủ đoạn độc ác, thì nhi nữ cũng không cần phải chạy đi chùi mông cho hắn đây này.

Bồ Sát A Lý Hổ hơi đỏ mặt:

– Một cô nương mà lại nói nhăng cái gì đấy, nói cái gì chùi… mông, khó nghe chết được.

Hoàn Nhan Trọng Tiết lúc này mới giải thích:

– Hôm nay nhi nữ cùng hắn bị người trong Hứa vương phủ bắt mang đến biệt viện cho nữ nhân họ Triệu kia, nếu không đem đám người kia diệt khẩu, đến khi Hứa vương phát hiện không thấy nữ nhân họ Triệu kia, chắc chắn là sẽ đến tra chúng ta, nhi nữ cũng không muốn tự dẫn lửa thiêu thân, cho nên mới tìm đến đám người đã bắt con giết sạch… Hừ, thiệt thòi nhi nữ còn coi hắn là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, kết quả là chỉ là một nhân vật mềm yếu như thế mà thôi…

Hoàn Nhan Trọng Tiết càng nói càng tức.

Bồ Sát A Lý Hổ cau mày nói:

– Ngươi làm sao lại nói đỡ cho hắn vậy? Chẳng lẽ không để ý đến hắn buộc chúng ta nuốt vào độc dược sao a?

Vừa nghĩ tới trong thân thể ẩn giấu ba cái thi trùng kia, nàng vẫn có một loại cảm giác không rét mà run.

– Hừ… chuyện này có cái gì mà để ý tới chứ, dù sao cái loại độc dược này trong vòng một năm sẽ không phát tác, đến lúc đó hắn sẽ đưa cho chúng ta giải dược, đổi lại nếu nhi nữ là hắn, thủ đoạn chỉ sợ sẽ còn tàn nhẫn gấp mười lần.

Hoàn Nhan Trọng Tiết nói như là chuyện đương nhiên vậy.

– Vậy lúc đó vì sao ngươi lại phẫn nộ như vậy?

Nhìn thấy nữ nhi thần thái ung dung, Bồ Sát A Lý Hổ mắt trợn tròn.

– Để cho hắn nhìn thấy, chẳng lẽ lúc nuốt độc dược lại vô cùng cao hứng sao?

Hoàn Nhan Trọng Tiết đắc ý hừ một tiếng…

– Lại nói, nhi nữ cố ý giả ra dáng vẻ đó, hắn khẳng định sẽ cảm thấy thẹn đối với chúng ta, về sau có thể sẽ đền bù tổn thất cho chúng ta…

– Ngươi cứ vậy mà tin tưởng hắn sẽ đưa cho chúng ta giải dược à?

Trải qua những năm tháng tối tăm, Bồ Sát A Lý Hổ có thể nói là giờ đây không tin tưởng bất kỳ nam nhân nào.

– Yên tâm đi, hắn bề ngoài nhìn như có thủ đoạn độc ác kiêu hùng, trên thực tế thực chất bên trong lại là nhân vật cực kỳ mềm lòng.

Đối với Hoàn Nhan Trọng Tiết thì luôn ở giữa lượn vòng với các nam nhân trong kinh thành, nàng đã sớm luyện thành một thân xem thấu trong lòng nam nhân, nghĩ đến lúc nhìn thấy trên mặt Ca Bích đối với Đường Quát Biện giả mạo này phát ra nụ cười chân tình, nàng lại càng chắc chắn…

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

Lúc Triệu Mẫn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm tại trên một cái giường, trong lòng kinh hãi, vội vàng kiểm tra lại y phục, thấy trên người vẫn còn hoàn hảo, thở dài một hơi.

Nàng bây giờ mới có cơ hội bắt đầu dò xét bốn phía, thấy nơi này hẳn là một mật thất dưới long đất, liếc sơ một cái, nàng đã phát hiện có khả năng có lối ra, ánh mắt nghiêng theo từ bậc thang sườn núi nhìn lên trên, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Cũng không biết phía trên thông đạo đến hướng nào.

– Triệu cô nương đã tỉnh?

Bên cạnh đột nhiên truyền tới một âm thanh nam nhân, làm nàng nhất thời hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, lúc này mới thấy một người nam nhân ngồi tại trong bóng tối, ánh nến tối tăm chiếu vào trên mặt hắn, lộ ra sắc mặt phá lệ dọa người.

– Đường Quát Biện, là ngươi!

Triệu Mẫn vừa sợ vừa giận.

– Đúng… là tại hạ…

Tống Thanh Thư đứng dậy đi đến bên giường, nhìn qua nữ nhân trên giường…

– Triệu cô nương không nghĩ tới phong thủy lưu chuyển đến nhanh như vậy chứ…

Triệu Mẫn lạnh hừ, cũng không để ý hắn, ngược lại hỏi:

– Nơi này đến tột cùng là Thái Sư phủ vẫn là Phò Mã phủ?

Nàng nhớ kỹ trước khi ngất đi là bị hắn cùng Hoàn Nhan Trọng Tiết mang về Thái Sư phủ, chẳng qua hiện nay không thấy thân ảnh xú nha đầu này, còn Đường Quát Biện thì đang ở đây, chỉ sợ là có thể là bị mang đến Phò Mã phủ rồi.

– Nói cho cô nương biết cũng không quan hệ, bây giờ cô nương đang ở tại Phò Mã phủ…

– Tống Thanh Thư chỉ lên phía trên đầu…

– Phía trên là phòng ngủ của phu phụ chúng ta.

Triệu Mẫn lúc này đã tỉnh táo lại:

– Nói đi, ngươi định đem ta cầm giữ tới khi nào?

Tống Thanh Thư cười nói:

– Cô nương không sợ tại hạ sẽ giết cô nương sao?

– Muốn giết ngươi đã sớm giết, còn nếu đã là không có giết, chứng minh là ta sống so chết càng có giá trị hơn.

Triệu Mẫn nhàn nhạt đáp.

– Cô nương thật đúng là nữ hào kiệt, dưới loại tình huống này mà còn có thể trấn định như vậy.

Tống Thanh Thư tán thán nói.

– Ngươi định đem ta cầm giữ tới khi nào…

Triệu Mẫn không có phản ứng đến hắn, lặp lại một lần nữa câu hỏi.

– Hoặc là ngươi muốn như thế nào thì mới đồng ý thả ta ra.

– Cô nương không cần quá lo lắng, ta sẽ không làm tổn thương đến cô nương, bất quá xử trí như thế nào với cô nương thì tại hạ còn chưa nghĩ ra, chờ tại hạ sau khi nghĩ kỹ sẽ nói cho cô nương biết…

Tống Thanh Thư nói là lời nói thật, Triệu Mẫn bây giờ chẳng khác gì củ khoai lang nóng bỏng tay, thả thì không thể thả, bởi vì nàng đã biết chuyện Đường Quát Biện, Hoàn Nhan Trọng Tiết có võ công, nếu ra ngoài chắc chắn sẽ làm hỏng việc của hắn, thế nhưng lại không thể giết nàng, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành đem nàng tạm thời cầm giữ ở chỗ này.

Nghe được hắn trả lời, Triệu Mẫn suy nghĩ, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên hỏi:

– Theo ta được biết, Đường Quát Biện thì không có võ công cao minh như ngươi, vậy ngươi đến cùng là ai?

Tống Thanh Thư giật mình, bất quá cũng như lúc trước Hoàn Nhan Trọng Tiết chất vấn, hắn lần này biểu lộ muốn bình thường hơn nhiều:

– Mỗi người đều có một chút bí mật, tại hạ luyện được một thân võ công cao minh, đâu cần phải tuyên dương khắp chốn.

– Thật sao?

Triệu Mẫn nghi ngờ liếc hắn.

Tống Thanh Thư đứng lên nói:

– Triệu cô nương trong khoảng thời gian này an tâm cứ ở lại nơi này đi, tại hạ giờ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.

Triệu Mẫn lại lắc đầu nói:

– Ta không phải là cái loại người chịu đựng bị giam cầm, nếu như bị cầm tù như thế này, còn chi bằng tự mình chết đi cho thống khoái.

Vừa dứt lời, nàng liền giơ bàn tay lên hướng đến đỉnh đầu của mình vỗ tới.

Tống Thanh Thư kinh hãi, nào ngờ tới nàng nói xong liền tự sát ngay liền, cho dù hắn có cảm giác hơn phân nửa là nàng đang lừa dối, thế nhưng hắn không dám mạo hiểm với tình huống này, thân hình lóe lên liền xuất hiện ở trước mặt nàng, nắm bắt lại cổ tay nàng.

Triệu Mẫn khóe môi hơi giương lên, sau một khắc cái chăn còn đắp ở trên người nàng đột nhiên bạo khởi, nàng trong nháy mắt liền tung cái chăn ra chụp lên trên đầu của hắn, thừa dịp ánh mắt đối phương bị cản trở, điểm lấy mấy đại huyệt ở trước ngực của Tống Thanh Thư.

– Triệu cô nương nhanh như vậy liền quên điểm huyệt lẫn không chế trụ được tại hạ sao?

Bên trong cái chăn âm thanh vang lên, Triệu Mẫn nụ cười cứng đờ.

Mang trên đầu cái chăn giật xuống n, Tống Thanh Thư cười như không cười nhìn qua nàng:

– Cô nương quỷ kế đa đoan như thế, có lẽ chỉ đành đem y phục trên người cởi sạch ra, thì cô nương mới có thể an phận một chút…

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

Triệu Mẫn bị dọa vội vàng co lại, cả người, vừa thẹn vừa giận:

– Ngươi dám đối với ta vô lễ, ta nhất định sẽ chặt ngươi ra thành trăm mảnh…

– Hù dọa tại hạ sao?

Tống Thanh Thư vẫn ung dung nhìn qua nàng…

– Tại hạ vì cái gì mà không dám chứ? Triệu cô nương phải nhận rõ cái sự thật này, cô nương bây giờ là tù nhân, tại hạ muốn làm gì thì cô nương cũng không có lực phản kháng…

Trải qua bối rối, Triệu Mẫn rất nhanh trấn định lại:

– Đường Quát Biện, ngươi có biết ta là ai không?

– Há, cô nương đừng có nói với tại hạ, cô nương là tiên nữ hạ phàm chứ?

Tống Thanh Thư đương nhiên biết thân phận nàng, bất quá Đường Quát Biện thì không biết, cho nên hắn cũng phải giả vờ…

– Ta chính là Triệu Mẫn quận chúa của Nhữ Dương Vương phủ Mông Cổ, nếu ngươi dám mạo phạm ta, đến lúc đó đừng nói ngươi là phò mã, ngay cả Kim Quốc cũng không thể chịu nổi lửa giận của đế quốc Mông Cổ. Nếu là đến lúc đại quân Mông Cổ tiếp cận, chỉ rõ nêu đích danh muốn ngươi, ngươi nói ngươi sẽ có cái kết cục gì? A đúng, còn có vị thê tử mỹ lệ kia sợ rằng sẽ còn gặp gấp trăm lần khuất nhục, đây chính điều ngươi muốn nhìn đến sao?

Triệu Mẫn lời nói xoay chuyển…

– Đương nhiên nếu như ngươi thả ta, ta có thể bỏ qua sự tình lần này như chưa từng xảy ra, còn có thể động dụng các loại quan hệ để cho ngươi còn có thể nhập chủ hạch tâm quyền lực trong triều đình Kim Quốc, chuyện đó không phải là không được, ngươi thấy đề nghị của ta như thế nào đây?

– Tại hạ rất sợ đó…

Tống Thanh Thư rất nhanh thu hồi nụ cười…

– Bất quá có một vấn đề, chính là Mông Cổ không biết cô nương rơi xuống trong tay của tại hạ, rất là đáng tiếc, hiện tại không có ai biết cô nương đang ở chỗ này.

Triệu Mẫn lạnh hừ một tiếng:

– Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, trên đời này không có chuyện gió không lọt tường, bằng vào năng lực thu thập tin tức của Mông Cổ, sớm muộn gì cũng tra ra được chân tướng.

Tống Thanh Thư lắc đầu:

– Tuy cô nương nói rất có đạo lý, nhưng vẫn không cách nào thuyết phục được tại hạ, suy nghĩ lại còn có lý do nào tốt hơn không, chứ nếu không thì tại hạ sẽ bắt đầu cởi y phục của cô nường đây…

Một bên nói, còn một mặt cười gian xoa xoa tay…

Triệu Mẫn rốt cục có chút hoảng, gặp phải một kẻ dầu muối bất xâm, nàng thấy bình thường mình tài trí thế mà giờ lại không dùng được:

– Đừng… đừng tới…

– Gọi. To lên… cứ thỏa thích gọi, cho dù kêu la rách cổ họng cũng không có người nào đến cứu cô nương đâu…

Tống Thanh Thư cười đến càng quỷ dị, nhất là nàng trước ngực cặp bầu vú nguy nga kia run rẩy, đã vậy Triệu Mẫn hai tay lại vô tình ý kéo nhanh vạt áo giữ lấy, khiến cho đôi bầu vú vốn là cao cao đứng vững lập tức trở nên càng thêm kiên quyết no đủ xông ra, song phong cơ hồ như muốn phá áo mà ra, đường cong duyên dáng hấp dẫn lấy tinh nhãn của hắn, hắn liền đưa tay kéo một cái, một tiếng “xoạt” làn vải bị xé rách, áo ngoài của Triệu Mẫn trong nháy mắt bị xé ra hơn phân nửa.

Triệu Mẫn kinh hô một tiếng, gấp vội vươn tay ôm ở trước ngực, ngăn trở hiện xuân quang:

– Ngươi tên hỗn đản!

– Đa tạ khích lệ.

Tống Thanh Thư cầm lấy miếng vải áo ngoài bị xé để lên trong mũi ngửi, lộ ra một trận say mê…

– Thật là thơm a.

Đồng thời trong lòng của hắn ác hàn không thôi, chính mình rõ ràng chỉ là muốn hù dọa một chút mà thôi, làm sao cái cảm giác càng lúc càng thích thú vậy chứ…

– Vô sỉ!

Triệu Mẫn tức giận toàn thân phát run…

– Ngươi nếu dám đụng đến ta, nam nhân của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu?

– Ồ?

Tống Thanh Thư dừng lại động tác, có chút hăng hái hỏi…

– Không biết nam nhân của quận chúa là người nào vậy?

Triệu Mẫn trong đầu nổi lên Trương Vô Kỵ, dù sao hai người trước đó từng có một đoạn thời gian khắc cốt ghi tâm, chẳng qua bây giờ Trương Vô Kỵ linh hồn đã hóa thành lão yêu quái Minh Vương đó, Triệu Mẫn không muốn nhấc đến hắn, tiếp theo trong đầu đột nhiên lại toát ra một cái tên khác, nhất thời thốt ra:

– Kim Xà Vương Tống Thanh Thư…

Tống Thanh Thư ngây người, không nghĩ tới mình có thể nghe được chính tên của mình.

Chú ý tới phản ứng của hắn, cơ trí như Triệu Mẫn làm sao không biết là đã có hy vọng, vội vàng nói dặm thêm:

– Nam nhân của ta thông thiên quỷ thần, hiểu được chi thuật hô phong hoán vũ, một người một ngựa, đánh cho toàn quân mười vạn quân Mãn Thanh bị tiêu diệt, hắn là một vị tuyệt thế cao thủ, trên đại hội Kim Xà đả bại anh hùng thiên hạ, còn từng còn lẻ loi một mình xâm nhập vào Tử Cấm thành, giết người thây ngang khắp đồng, khiến cho Khang Hi phải sợ hãi, ngươi tự hỏi chỉ là một cái Phò Mã phủ, chẳng lẽ so với Tử Cấm thành của Mãn Thanh còn long đàm hổ huyệt hơn sao…

Tống Thanh Thư sờ mũi một cái, nghe cái ngữ điệu này liên tiếp khoa trương hắn, nghe qua thật sự là thật phát ngượng! Bất quá… cảm giác tựa hồ còn nghe rất sướng tai…

Thật ra thì hắn chỉ là hù dọa nàng một chút, thấy thế liền cũng hạ bậc thang, đình chỉ động tác trên tay, nghiêm trang nói ra:

– A, nguyên lai quận chúa là nữ nhân của Kim Xà Vương a! Kim Xà Vương anh minh thần võ, thần công cái thế, Pháp lực vô biên, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề, nữ nhân của vị đại anh hùng như vậy làm sao tại hạ há dám mạo phạm, có nhiều có đắc tội, mong rằng Triệu cô nương thứ tội… thứ tội.

Triệu Mẫn mắt trợn tròn, Mông Cổ diệt quốc vô số nước, dưới trướng cao thủ tinh binh tụ tập hằng hà sa số, kết quả còn không bằng mặt mũi của một Tống Thanh Thư?

– Khụ khụ…

Chú ý tới Triệu Mẫn biểu lộ ngốc trệ, Tống Thanh Thư cũng biết vừa rồi mình biểu hiện cũng quá khoa trương, vội vàng lời nói xoay chuyển…

– Như Triệu cô nương thật sự là nữ nhân của Tống công tử, tại hạ đương nhiên không dám đắc tội, bất quá nghe nói vị đại anh hùng này anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, gặp hoa thì hoa nở, có thể nói là làm mê đảo rất nhiều cô nương, vì thế Triệu cô nương đến cùng có phải là nữ nhân của Tống công tử hay không, tại hạ phải tra ra một phen phương mới biết được, nếu đến lúc đó quả thật Triệu cô nương đúng là nữ nhân của Tống công tử, tại hạ ngay lập tức bát sĩ đại kiệu, đưa cô nương trở về, còn đi theo Triệu cô nương chịu nhận lỗi, bất quá tạm thời lúc này, mong rằng cô nương hảo hảo ở lại chỗ này, đừng làm ra chuyện gì khiến cho tại hạ khó xử…

Triệu Mẫn nghe được sửng sốt một chút, chỉ là vô thức gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi.

Tống Thanh Thư lúc này mới âm thầm xoa mồ hôi lạnh, chính mình cũng chỉ muốn cho nàng an phận một chút, để cho nàng vẫn có hy vọng, để nàng đừng có làm ra chuyện gì tự mình hại lấy bản thân…

Triệu Mẫn giờ phút này lại là tâm niệm hỗn loạn: “Tống Thanh Thư thông minh như vậy, nếu hắn biết có người đi tra mối quan hệ của hắn cùng mình, hẳn là sẽ nghi ngờ có chuyện, rồi lại lặng lẽ tới cứu ta, bất quá mình cứ ba lần bốn lượt giả mạo nói là nữ nhân của hắn, quá thật có chút xấu hổ a…”

– Chờ một chút…

“Đường Quát Biện là một phò mã Kim Quốc, tại sao lại sợ một Tống Thanh Thư không có liên quan gì, lại còn cách xa hàng vạn dăm, lại còn nói cho người tra tìm mối quan hệ của mình chứ?” Triệu Mẫn rốt cục tỉnh ngộ, quay đầu nghĩ lại cẩn thận toàn bộ câu chuyện vừa qua, sắc mặt liền thay đổi, nhịn không được cắn môi hừ một tiếng:

“Tống Thanh Thư, tên hỗn đản này!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Số ký tự: 0