Phần 167
2021-05-12 11:29:00
Hoàng hậu Bùi Mạn trong lúc vội sửa sang lại một chút dung nhan, ôn nhu nói:
– Ngụy vương mời vào…
Hoàng Sam nữ tử cùng Tống Thanh Thư trốn ở trên xà ngang, dựa vào khoảng cách rất gần với hắn, nhìn đến tình hình phía dưới thì nhíu mày, đến bên tai Tống Thanh Thư nhỏ giọng nói ra:
– Các hoàng gia theo quy củ đều không khác nhau mấy, sau khi trời tối, bất kỳ người nào nếu không có ý chỉ của Hoàng đế thì không được tùy ý ra vào hoàng cung, bây giờ đang vào nửa đêm, Ngụy vương thân là Hoàng tử lại vụng trộm tiến cung, đây chính là phạm đại đại kỵ húy, cũng không biết nữ nhân kia đến tột cùng làm như thế nào mà lừa gạt được hắn tiến đến.
Bên người mỹ nhân thổ khí như lan, Tống Thanh Thư tâm trí vô cùng thanh thản:
– Thực ra rất đơn giản a, dùng hai kia muội muội vị của cô nương làm mồi nhử là đủ.
Hoàng Sam nữ tử liễu mi dựng lên muốn phát tác, Tống Thanh Thư gấp liền che miệng nàng lại:
– Đừng kích động, hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, đương nhiên sẽ không để cho các muội muội của cô nương ăn thiệt thòi.
Hoàng Sam nữ tử sắc mặt đỏ lên, khi phát hiện một bàn tay của hắn đang vuốt xuống khe mông của mình, một bàn tay giữ lại tay hắn, nhỏ giọng nói ra:
– Ta tại trong lòng công tử là một nữ nhân để cho công tử lỗ mãng như vậy sao?
Tống Thanh Thư cười hắc hắc:
– Dĩ nhiên không phải, cô nương trong lòng của tại hạ là tiên tử đấy.
– Đừng nói nữa, nhìn xem tình huống phía dưới.
Hoàng Sam nữ tử tướng quay đầu sang chỗ khác, lại nhỏ giọng nói tiếp một câu…
– Về sau đừng có động thủ động cước, ta không phải là Hồ nhi hay Viện Viện dễ dàng bị công tử khi dễ như vậy.
Tống Thanh Thư mỉm cười nhún vai, cũng bắt đầu chú ý phía dưới thế cục.
Ngụy Vương sau khi đi vào sau thì ánh mắt quét nhìn một vòng, gặp trong điện chỉ có một mình Hoàng hậu Bùi Mạn, thì trong lòng rung động, quay đầu nói với phía sau lưng:
– Ngươi cũng ra ngoài đi.
– Thuộc hạ chức trách là bảo vệ an toàn điện hạ, một tấc cũng không thể rời đi.
Trong điện một chỗ từ trong bóng tối truyền tới thanh âm một người vô cùng băng lãnh.
Trên xà ngang Tống Thanh Thư cùng Hoàng Sam nữ tử liếc nhau, tuy lần trước đã gặp bên người Ngụy Vương tên Ám Vệ này xuất thủ, nhưng hôm nay vẫn có thể cảm giác được đối phương thần bí khó dò, đặc biệt là năng lực khí tức ẩn giấu của hắn thật sự là quá nghịch thiên, Ngụy vương mới vừa tiến vào thì hắn đã liền ẩn tàng thân hình tốt rồi, nếu hai người bọn họ không có sớm chuẩn bị, bằng không thì cũng rất khó phát hiện đối phương đang ở đâu. Hai người lúc này cũng không dám nói gì nữa, vì lo lắng bị người kia phát hiện.
Bị thủ hạ cự tuyệt, Ngụy Vương cũng không để bụng, quay đầu đối Hoàng hậu Bùi Mạn cười nói:
– Tên nô tài này đến chết cũng không có đầu óc, nương nương đừng có để tâm đến…
– Hắn một mực trung thành hộ chủ, bản cung đương nhiên không ngại.
Hoàng hậu Bùi Mạn thanh âm nhu hòa, nhưng trong lòng cười lạnh.
– Nương nương đêm khuya cho mời, không biết có chuyện gì vậy?
Ngụy Vương kim đao đại mã tìm một cái ghế ngồi xuống, thần sắc có chút nghiền ngẫm.
Hoàng Tử sau khi thành niên, đều phải xuất khỏi cung, nếu không được Hoàng thượng cho gọi, thì không thể một mình đi vào, đây là một đạo thiết luật, bất quá hắn là nhi tử duy nhất của Kim Hi Tông, Ngụy vương tin rằng nếu như hoàng hậu muốn dùng kế này để quy tội danh hắn, bất quá là hoàng hậu tự rước nhục mà thôi, cho nên hắn biết rõ cho dù nàng không có hảo ý, hắn vẫn là không sợ, vẫn phó ước mà đến.
Hoàng hậu Bùi Mạn chậm rãi đi đến sát gần trước mặt Ngụy Vương, thật sâu nhìn hắn, vào thời điểm Ngụy vương âm thầm đề phòng, thì thấy Hoàng hậu Bùi Mạn đã quỳ gối một bên chân hắn.
– Nương nương làm cái gì vậy!
Ngụy Vương bị giật mình, mặc dù hắn cũng không có đem Bùi Mạn để ở trong mắt, nhưng nàng dù sao cũng là nhất quốc chi hậu, là trưởng bối của hắn, dạng quỳ gối trước mặt này vẫn là vô cùng có lực làm cho hắn rung động.
Đừng nói Ngụy vương, ngay trên xà nhà Tống Thanh Thư cùng Hoàng Sam nữ tử cũng bị giật mình, bọn họ biết Bùi Mạn rõ ràng đang tính kế với Ngụy nương, nhưng lại quỳ đến như vậy dứt khoát, liền có một loại cảm giác hoang đường không rét mà run.
– Thần thiếp những năm qua đối với điện hạ có nhiều đắc tội, cho nên đêm nay làm như vậy để tạ lỗi với điện hạ, hy vọng điện hạ đại nhân đại lượng, về sau sẽ không còn ghen ghét thần thiếp.
Hoàng hậu Bùi Mạn thần thái yếu đuối nói ra.
– Nương nương nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu a…
Ngụy Vương mặt ngoài ra vẻ kinh ngạc, nhưng trên thực tế lúc này nhìn thấy đối thủ ngày trước đối chọi với mình gay gắt một mất một còn, đang quỳ ở trước mặt, cái loại cảm giác sảng khoái không biết cường liệt đến cỡ nào, bất quá hắn vẫn có thể miễn cưỡng bảo trì lại một tia thanh minh, cũng biết sự tình khác thường tất có vấn đề, không dám tùy tiện nói tiếp cái gì.
Hoàng hậu Bùi Mạn thăm thẳm thở dài một hơi:
– Đã là dạng này, thần thiếp cũng xin nói thẳng, mong rằng điện hạ bỏ qua cho. Những năm gần đây, thân thể hoàng thượng ngày càng sa sút, cũng không biết lúc nào thì… thì sợ không chống đỡ nổi, mà điện hạ lại là nhi tử duy nhất của Hoàng thượng, ngày sau điện hạ nhất định sẽ tiếp lấy ngôi vị, trước đây vì thần thiếp không biết thời thế, nên đắc tội đối với điện hạ, bây giờ đã hoàn toàn thông suốt, về sau điện hạ mới là chỗ dựa vào duy nhất của thần thiếp, cho nên muốn sớm cùng với điện hạ xóa bỏ sự hiểu lầm giữa hai chúng ta. Ngày sau điện hạ vinh đăng ngôi hoàng đế, thần thiếp cũng không dám cùng với Nguyên phi muội muội tranh giành chi vị Thái hậu, chỉ cầu điện hạ phong cho thần thiếp làm Thái phi là đủ rồi, cùng với ban thưởng thái giám, cung nữ phục thị thần thiếp cho qua quãng đời còn lại thì đã vừa lòng thỏa ý.
Nghe Bùi Mạn chậm rãi nói đến, Ngụy Vương trên mặt ý cười càng ngày càng đậm, mỗi một câu của đối phương cơ hồ đều nói đúng trong tâm khảm của hắn, nghe được lời sau cùng, hắn rốt cục tin tưởng nữ nhân trước mắt này đã thật tâm hướng đến hắn chịu thua, dù sao hắn cũng tìm không thấy mảy may lý do gì để mà đối phương nói dối, bởi vì chính mình nhất định là về sau sẽ làm Hoàng đế, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì trước mặt đều sẽ bị tiêu diệt tan tành thành mây khói.
– Nương nương mau đứng dậy đi.
Ngụy Vương dù sao cũng không thể để cho Hoàng hậu Bùi Mạn cứ quỳ như vậy, từ trên cao nhìn xuống xuyên qua cổ áo rộng của Hoàng hậu, hắn còn nhìn thấy thấp thoáng hai bầu vú sung mãn đang phập phồng lên xuống, vì thế gấp vội vươn tay đi đỡ nàng, nhưng cùi chỏ cánh tay thì khẽ chạm tới trên đỉnh bầu vú nàng, cảm giác tràn đầy co dãn làm cho trong lòng hắn không khỏi rung động.
Chỉ bất quá hắn còn phân rõ nặng nhẹ, biết lúc này không thể chạm vào nữ nhân này, muốn đụng đến… thì phải chờ mình đăng cơ qua đi, trong hoàng cung lúc này chỉ còn lại hắn là một nam nhân, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn, từ thâm cung trong nội viện, đến lúc đó thì Hoàng hậu này hắn còn không phải muốn cưỡi lên người nàng thế nào thì cỡi thế đó sao?
– Nếu điện hạ vẫn không tha thứ thần thiếp, thần thiếp không dám đứng lên.
Khoảng cách gần như vậy tiếp xúc, Hoàng hậu Bùi Mạn ẩn hiện nhìn thấy thân thể Ngụy vương phản ứng, ánh mắt của nàng trở nên băng lãnh một mảnh.
– Nếu nương nương nghĩ thông suốt lợi hại quan hệ bên trong, thì bản vương như thế nào còn bụng dạ hẹp hòi chứ? Nương nương cứ yên tâm đi, bản vương về sau đăng cơ, thì nương nương khẳng định sẽ là Thái hậu, bất quá ủy khuất nương nương sẽ cùng Mẫu phi của bản vương, cả hai đều sẽ làm Thái hậu như nhau.
Ngụy Vương cũng rõ ràng cùng với Hoàng hậu Bùi Mạn đối đầu cũng không có có kết quả gì tốt, nếu như có thể được nàng ủng hộ, tất cả mọi chuyện sẽ còn trở nên thuận lợi hơn.
– Có thể cùng Nguyên phi muội muội song song, là niềm vui ngoài ý muốn của thần thiếp rồi, làm sao mà ủy khuất đây chứ…
Ngụy Vương cũng không lo lắng có vấn đề gì xảy, lần trước mượn cớ bị thích khách, hắn thừa cơ đem toàn bộ thị vệ của Thái Hòa điện đổi thành người của hắn, trong phòng này còn có Ám Vệ ở một bên bảo hộ, có thể nói toàn bộ Thái Hòa điện đều tại hắn trong khống chế, nhìn tình huống bây giờ, hắn thậm chí có một loại tự tin, đem Hoàng hậu Bùi Mạn ép đến lăng nhục một phen, trong hoàng cung người khác sẽ không biết phát sinh cái gì, nghĩ vậy nên hắn liền dựa vào thân thể Hoàng hậu, trong nháy mắt lý trí toàn bộ như muốn hỏng mất, hai tay nhịn không được hướng dưới sờ đến trên cái mông thịt tròn lớn của nàng, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, cảm giác co giãn vừa mềm mại, hắn thấy thân thể Hoàng hậu Bùi Mạn hơi chút run lên một cái, Ngụy vương khó nén một mừng rỡ, bàn tay liền một đường trượt vào bên trong váy áo của nàng, lướt qua bụng, đi xuống đến chỗ đào nguyên tĩnh mịch kia, thân thủ ở trên cái âm hộ mới lạ trơn mềm, duỗi tay xuống hai mảnh mép ngoài phì nộn gẩy đẩy, nhất thời lộ ra chút ít chất lỏng dính đầu ngón tay, trơn bóng nhơn nhớt…
Hoàng hậu Bùi Mạn cắn chặt môi dưới, hừ một tiếng, rồi liền lộ ra một nụ cười xu nịnh…
– Thần thiếp biết lần trước điện hạ coi trọng hai cung nữ bên cạnh của thần thiếp, cho nên đêm nay đã chuẩn bị một phần lễ vật, mong rằng điện hạ sẽ tiếp nhận.
– Hả?
Ngụy Vương theo ánh mắt nhìn của nàng, lúc này mới chú ý tới trên giường phượng có hai bóng hình xinh đẹp mông lung, trong đầu nghĩ đến lần trước này hai cung nữ kiều nộn dung nhan tuyệt sắc, trong lòng hắn liền hớn hở…
– Nếu là nương nương trọng thưởng, bản vương cũng không khách khí.
Bất quá hắn mặc dù háo sắc, có thể còn không đến mức bị mất đi tâm trí, biết thân phận Hoàng hậu Bùi Mạn đặc thù, tạm thời lúc này chưa thể đụng vào đến mức cuối cùng, nhưng hai cung nữ bên cạnh nàng, thì hắn đâu có nhiều cố kỵ như vậy.
– Nếu điện hạ không chê, thì cứ tại ngay chỗ này để cho các nàng phục thị.
Hoàng hậu Bùi Mạn sụp mi, liền khéo léo né qua một bên, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh.
Ngụy Vương do dự một chút, cứ việc lý trí nói cho hắn biết, đem cái hai cung nữ mang về vương phủ mới là lựa chọn sáng suốt, thế nhưng là nhìn thấy cách đó không xa cái giường phượng kia, trong lòng của hắn liền bừng bừng lại dâng lên một cỗ tà hỏa, bởi vì cái giường này có đặc thù, toàn bộ từ trên xuống dưới Kim Quốc, chỉ có một nam nhân có thể leo lên trên cái giường này, đó chính là hoàng đế! Bây giờ có cơ hội sớm tại trên cái giường này hưởng thụ một phen, đối với hắn dụ hoặc thật sự là quá lớn.
– Chuyện này làm sao…
Ngụy vương ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng cước bộ lại không chút do dự hướng đến giường phượng đi đến.
Vén lên trướng mạn chung quanh giường phượng, Ngụy vương nhìn thấy Triệu Viên Viên cùng Triệu Hô Nhi lộ nửa thân trần co lại ở trong chăn nhút nhát nhìn lấy, hắn nhịn không được nuốt nước miếng, quay đầu lại nhìn qua Bùi Mạn:
– Nương nương có muốn đứng ngoài tại bên cạnh quan sát không vậy?
Hoàng hậu Bùi Mạn lộ ra một nụ cười quyến rũ:
– Điện hạ muốn ta nhìn sao?
Ngụy Vương bị nàng nụ cười kiều mỵ của nàng làm cho trong lòng nhảy một cái, chợt nhớ tới bàn tay của hắn vừa duỗi vào trên cái khe thịt âm hộ nung núc của nàng có chút rỉ nước, liền nghĩ thầm nàng gặp phải phụ hoàng người yếu nhiều bệnh ốm yếu, nếu có thể để cho nàng mở mang kiến thức về khả năng oai hùng anh phát của bản vương lúc trên giường, nói không chừng còn có thể dẫn tới nội tâm của nàng dập dờn, chủ động ôm ấp yêu thương với bản vương…
– Nương nương nếu muốn nhìn, thì cứ xem đi, bản vương không ngại…
Ngụy vương nói xong quay đầu nhìn qua trong chăn hai nàng, xoa xoa tay liền nhào qua…
– Hai mỹ nhân, bản vương tới đây.
Lúc này Hoàng Sam nữ tử đâu còn nhịn được nữa, cả người nàng phù quang lược ảnh với Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hướng phía sau Ngụy vương bay tới.
– Điện hạ cẩn thận…
Ẩn nấp ở trong bóng tối tên Ám Vệ luôn cảm thấy đêm nay có chút quỷ dị, cho nên hắn một mực ngưng thần đề phòng, lúc nhìn thấy Hoàng Sam nữ tử xuất hiện, hắn vội vàng rút ra tế kiếm hướng phía Hoàng Sam nữ tử công tới.
Bời vì Hoàng Sam nữ tử thế phóng đến quá nhanh, hắn vì cứu Ngụy vương, đem công lực toàn thân thôi động đến cực hạn, cả người giống như một làn lưu tinh hướng phía giường phượng kích bắn tới, trong lòng có lòng tin tuyệt đối, chính mình nhất định có thể đuổi kịp thế công kích của Hoàng Sam nữ tử đến trước khi nàng chạm vào Ngụy Vương.
Đột nhiên tên Ám Vệ toàn thân chấn động như bị trọng chùy đánh trúng, thân người không bị văng đụng vào trên tường bên cạnh, vẻ mặt lộ ra như không tin, giãy giụa ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy một nam tử mi thanh mục tú, vẻ mặt lạnh lùng đứng tại cách đó không xa.
“Trong phòng này làm sao có thể còn có người?” Khi tiến vào nơi này, hắn đã dùng khí thế kiểm tra cả phòng, ngoại trừ trên giường phượng có hai cô nương, hắn căn bản không có phát giác được bất luận kẻ nào, bây giờ liên tục phóng ra hai người, điều này chứng minh võ công đối phương đều cao hơn hắn.
– Điện hạ… thế là xong…
Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi tắt thở, bị Tống Thanh Thư toàn lực nhất kích, hắn chưa có thể lập tức mất mạng, vì là trong lòng vẫn còn một chấp niệm, bởi hắn muốn nhìn rõ ràng đến tột cùng kẻ xuất thủ là ai, bây giờ tâm nguyện đã thành, hắn cũng nhịn không được nữa liền vong mạng.
Lúc này Hoàng Sam nữ tử cũng đã chế trụ Ngụy vương, quay đầu thì nhìn thấy Tống Thanh Thư đã giết chết tên Ám Vệ, tên Ám Vệ tốc độ đã rất nhanh, thế nhưng Tống Thanh Thư lại là như chớp sáng không nhìn thấy, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh thân tên Ám Vệ, nhẹ nhàng nhất chưởng vô thanh vô tức trong nháy mắt đánh vỡ tâm mạch đối phương.
Hoàng Sam nữ tử khiếp sợ, nàng biết Tống Thanh Thư võ công rất cao, nhưng không nghĩ tới cao đạt đến loại trình độ này, trước đó tại Thái Hòa điện nàng và tên Ám Vệ đã từng giao thủ qua, nàng biết đối phương một thân võ công không kém gì mình, thế mà bây giờ lại bị nhất chiêu của Tống Thanh Thư đoạt mạng!
Cho dù Tống Thanh Thư đánh lén, thế nhưng là đánh lén đến mức độ một cao thủ cấp bậc này không hề có lực hoàn thủ, trong nháy mắt bị giết chết, toàn bộ trong giang hồ đoán chừng cũng không có mấy người có thể làm được.
Nếu nói nhìn thấy Ám Vệ bị Tống Thanh Thư trong nháy mắt giết chết, Hoàng Sam nữ tử đã là chấn kinh, còn Ngụy vương thì là sợ vỡ mật, những năm gần đây Ám Vệ giúp hắn vượt qua vô số nguy cơ, trong lòng hắn, tên Ám Vệ này có võ công đã là cao thủ tối cao trong thiên hạ, nào biết được tại trước mặt tên nam tử này, thủ hạ của mình thế mà một chiêu cũng chống đỡ không xong.
– Các ngươi… các ngươi muốn làm gì?
Ngụy Vương lớn tiếng muốn kêu gọi đám thị vệ, thì Hoàng Sam nữ tử bên cạnh đã sớm chuẩn bị, trong nháy mắt liền điểm á huyệt hắn, rơi vào đường cùng, hắn chỉ đem hy vọng duy nhất phóng tới trên thân Hoàng hậu Bùi Mạn, bất quá khi hắn nhìn thấy Hoàng hậu Bùi Mạn đang cười lạnh đứng tại bên người hai cao thủ thần bí này, thì trong lòng rốt cục tuyệt vọng.
“Ta là nhi tử của Hoàng thượng, tiện nhân ngươi chẳng lẽ dám giết ta sao!” Chỉ tiếc là hắn bị điểm huyệt đạo, những lời này hóa thành tiếng nghẹn ngào vô ý nghĩa.
– Bản cung biết ngươi lúc này đang suy nghĩ cái gì, chỉ tiếc bản cung không có hứng thú cùng ngươi nói nhảm.
Hoàng hậu Bùi Mạn bình tĩnh liếc hắn, sau đó nói với Tống Thanh Thư…
– Làm phiền công tử đánh hắn ngất đi một chút.
Tống Thanh Thư rất hài lòng cái loại giọng nói này của nàng, ngón tay một điểm, Ngụy vương liền mắt trợn trắng ngất đi.
– Tiếp theo nương nương chuẩn bị xử lý như thế nào đây?
Tống Thanh Thư tò mò hỏi.
– Chốc lát nữa ta sẽ gọi Hoàng thượng tới đây, bất quá trước lúc này, còn cần phải nhờ hai cô nương phải nhớ kỹ, đến lúc đó Hoàng thượng có hỏi tới, các ngươi phải trả lời như thế này…
Hoàng hậu Bùi Mạn cẩn thận dặn dò Triệu Viên Viên cùng Triệu Hô Nhi.
Tống Thanh Thư cùng Hoàng Sam nữ tử ở một bên nghe được thì kinh hãi không thôi, nữ nhân này thật sự là quá ác…
Dặn dò xong hai nàng qua đi, Hoàng hậu Bùi Mạn đột nhiên nói ra:
– Không đúng, vẫn còn có chút sơ hở.
– Sơ hở gì?
Tống Thanh Thư kỳ quái hỏi.
– Cái này là nhờ có dấu vết trước đây của ngươi nhắc nhở ta…
Hoàng hậu Bùi Mạn nhìn về phía hai nàng…
– Trên người các nàng dấu vết đúng là như vừa bị chà đạp, bất quá thiếu một loại đồ trọng yếu nhất.
– Thứ gì?
Việc quan hệ muội muội mình, Hoàng Sam nữ tử không thể không cẩn thận.
– Nếu Ngụy Vương đã làm hai nàng thì vẫn còn thiếu…
Hoàng hậu Bùi Mạn hạ giọng nói, nghe được lời hoàng hậu nói ra, cả ba nữ nhân còn lại liền thốt lên “phì…” không thôi, ngay cả Tống Thanh Thư cũng là mắt trợn trắng.
– Muốn làm như vậy thì nương nương làm đi, việc này các nàng kia có thể không giúp được gì…
Tống Thanh Thư buồn bực nói ra.
Hoàng hậu Bùi Mạn chua chua nói:
– Đương nhiên là để ta làm…
Tống Thanh Thư nghe được nhíu mày:
– Um… tại hạ có thể giúp cho nương nương…
– Công tử?
Lần này đừng nói Bùi Mạn hoàng hậu, ngay cả Hoàng Sam nữ tử cùng hai nàng kia nhao nhao trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn chằm chằm.
– Này… các người là nữ nhân, đừng có suy nghĩ xấu xa như vậy chứ?
Tống Thanh Thư nhìn các nàng biểu lộ liền biết các nàng nghĩ gì về hắn, phiền muộn vạn phần…
– Tại hạ bất quá có một biện pháp tiện lợi hơn mà thôi!
Nói xong hắn dùng ngón tay tại bên hông Ngụy vương điểm một cái, trong hôn mê Ngụy vương toàn thân liền một trận run rẩy, từ nơi đũng quần rất nhanh liền ẩm ướt một mảng lớn.
– Còn lại thì chính nương nương tự đến làm, tại hạ không muốn dính vào cái thứ đó của hắn.
Tống Thanh Thư rùng mình, đối với Hoàng hậu Bùi Mạn nói một câu liền xa xa né tránh.
– Cái kia…
Triệu Hô Nhi đột nhiên nhút nhát nói…
– Ta cũng không muốn bị cái đồ vật nam nhân buồn nôn này dính ở trên người.
Triệu Viên Viên cũng đồng cảm gật đầu:
– Ta cũng không nguyện ý.
Lần này đến phiên Hoàng hậu Bùi Mạn mắt trợn tròn:
– Không dính lên thân thể các ngươi sao được, đến lúc đó Hoàng thượng chắc chắn sẽ phái người kiểm tra thân thể các ngươi, vạn nhất lộ ra sơ hở, đừng nói là ta sẽ xong đời, còn các ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết, những tỷ muội kia trong Hoán Y Viện càng là đừng có nghĩ đến chuyện cứu.
– Thế nhưng ta quả thật không muốn dính vào cái đồ vật này nha…
Triệu Hô Nhi sắc mặt đỏ lên, đột nhiên nghiêng mắt nhìn Tống Thanh Thư liếc qua một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu…
– Nhưng nếu là đồ vật của tỷ phu thì còn tạm được.
Bên cạnh Triệu Viên Viên cũng ừ một tiếng nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro