Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Phần 15

2021-05-12 11:29:00

Phần 15
“Vèo, vèo, vèo…”

Mọi người đột nhiên nghe được những tiếng xé gió rít qua ngắn ngủi mang theo hàn băng, vẻn vẹn tiếng động này đã làm chấn động đến không ít người khiến cho khí huyết muốn sôi trào…

Mọi người thấy trước mắt lóe lên, khi tên Hắc Y Nhân thủ lĩnh nhanh chân lùi lại, thì mới nhìn rõ lúc từ nơi trước đó hắn vừa đứng, trên mặt đất có ba chiếc lá cây bình thường cắm sâu vào tận gốc trên đất, duy chỉ còn mũi nhọn của phân cuống lá lộ ra ở bên ngoài, trong làn gió vẫn còn rung rung.

– Phi Hoa Trích Diệp, có thể bắn trúng chết người.

Giữa sân tất cả mọi người người trong đầu đồng thời hiện ra một câu nói như vậy.

Bởi vì do Ô Vân Châu la to nên bị bại lộ nơi ẩn thân, tên hắc y nhân thủ lĩnh ngưng trọng nhìn về phía phương hướng hai người:

– Không biết là vị cao nhân phương nào?

Vừa rồi đối phương tung ra chiêu Phi Hoa Trích Diệp này, hắc y nhân thủ lĩnh tự nhận là chính mình làm không được, nhưng hắn bất luận là về võ công hay là địa vị, cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, hắn biết được trên giang hồ người có bản lĩnh này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, kêu một tiếng cao nhân cũng không oan uổng.

Tống Thanh Thư cười nhạt, tay đỡ lấy thân người Ô Vân Châu bồng bềnh bay nhẹ xuống, với khinh công cử trọng nhược khinh này, làm mọi người phía dưới cũng đã là thán phục.

– Phụ thân như thế nào rồi?

Vừa đáp xuống đất, Ô Vân Châu liền chạy tới phía Tác Ngạch Đồ, quan sát nhìn toàn thân của Tác Ngạch Đồ đánh giá, nhìn hắn đến tột cùng là bị thương tổn ở đâu.

– Ta không có việc gì.

Nhìn thấy Ô Vân Châu xuất hiện, Tác Ngạch Đồ cũng giật mình, bất quá hắn rất nhanh kịp phản ứng khi thấy nữ nhi mình cùng vị cao thủ này xuất hiện, chắc hẳn sẽ an toàn không việc gì, liền hỏi.

– Vị này là…

– Trên đường đi nhi nữ gặp được một vị hảo ca ca, phụ thân yên tâm đi, võ công của hắn rất cao.

Ô Vân Châu như là khoe báu vật nói ra.

Tống Thanh Thư tức xạm mặt lại, nghĩ thầm mình cùng phụ thân của nàng lâu nay là ngang hàng luận giao, bị nàng nói như thế, bỗng dưng mình bị hạ thấp thấp bối phận a.

Lúc này Nhậm Doanh Doanh cũng thừa cơ từ trong vòng chiến nhảy ra, nhìn thấy Tống Thanh Thư, khẽ khom người:

– Đa tạ cao nhân xuất thủ cứu giúp.

Thấy nàng không có nhận ra mình, Tống Thanh Thư cũng không muốn cho nàng biết, khẽ gật đầu, lập tức ánh mắt quay lại nhìn đám hắc y nhân:

– Các vị lá gan cũng không nhỏ, ngay cả Nhâm đại tiểu thư của Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng dám khi dễ?

Nhậm Doanh Doanh giật mình, vốn cho rằng đối phương là bằng hữu của Ô Vân Châu, tới đây để cứu Tác Ngạch Đồ, nào biết được hắn mới vừa mở miệng thì là vì chính mình ra mặt.

Hắc y nhân thủ lĩnh cao giọng cười to:

– Chỉ là hiểu lầm, ta ở chỗ này xin hướng Nhâm đại tiểu thư chịu lỗi, vừa rồi có chỗ đắc tội, mong rằng Nhâm đại tiểu thư bỏ qua.

Hắn lúc đầu cũng chỉ là dự định đối phó với Tác Ngạch Đồ mà thôi, cũng không muốn đắc tội với Nhật Nguyệt Thần Giáo, trải qua xuất hiện thêm một kẻ quấy rầy, vừa vặn thuận thế xuống đài.

– Vừa rồi trong đám người các ngươi ô ngôn uế ngữ có thể không có chút nào cố kỵ cả!

Nghe được lời nói của hắn, Nhậm Doanh Doanh hận hận lại nhớ đến, bất quá nàng cũng rõ ràng, đối phương chẳng qua là cố kỵ người thần bí này mà thôi, chứ không phải là thật sợ mình, đành phải bất mãn hừ một tiếng.

Tống Thanh Thư cười nhạt:

– Các ngươi đã đắc tội với vị Nhâm đại tiểu thư này, nếu nàng đại nhân đại lượng không so đo thì cũng liền thôi, nhưng còn nhi nữ của vị Tác đại nhân này thì lại là bằng hữu của ta, các ngươi đối với Tác đại nhân như vậy, ta không thể làm như không nhìn thấy, như thế thì trước mắt bằng hữu của ta chẳng phải là mất mặt lắm sao?

Hắn không phải là thật sự là vì Ô Vân Châu ra mặt, mà chính là vì hiếu kỳ thân phận của đám người này, tuy nghe lời nói của hai người Thanh Hải Nhất Kiêu, rất có thể là người của Tả Lãnh Thiền phái tới, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, vẫn là xác nhận thử một chút, cho nên mượn cớ từ trên người Ô Vân Châu mà thôi.

Một bên Ô Vân Châu cũng không hiểu gì cả, trong đôi mắt trong suốt trầm tĩnh của nàng đột nhiên tuôn ra thần thái dị dạng, dọc theo trên con đường này đối phương lúc nào cũng lãnh đạm, không nghĩ tới hắn thế mà để ý đến mình như vậy… Nghĩ tới đây, Ô Vân Châu có chút ngượng ngùng.

Nghe được lời nói của Tống Thanh Thư, đám người hắc y nhân kia liền xôn xao, trước đó có tên châm chọc Nhậm Doanh Doanh lợi hại nhất, nhịn không được hừ lên:

– Lão đại của chúng ta chỉ là xuất phát khách sáo mới gọi ngươi một câu là cao nhân, ngươi võ công dù có cao, nhưng chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ là sợ ngươi hay sao?

– Cẩn thận…

– Đúng đấy, như thế huynh đệ chúng ta hoành hành giang hồ nhiều năm, đã khó gặp địch thủ, ngươi chưa hẳn là đã qua được võ công huynh đệ của chúng ta.

Một tên hắc y nhân đứng cạnh đó lành lạnh phụ họa, huynh đệ của bọn họ đích xác là người có lai lịch lớn trên giang hồ, chưa kể là còn có nhiều đồng bọn ở đây, mỗi người đều là cao thủ, lấy chiến lực của bọn họ, tiện tay tiêu diệt một đại phái cũng là dễ dàng, trong khi đối phương tại đây lợi hại đến đâu đi nữa, cũng chỉ là một người…

Hắc Y Nhân thủ lĩnh nhất thời sắc mặt thay đổi, vội vàng hướng chỗ của tên vừa nói bổ nhào đến.

– Được lắm…

Tống Thanh Thư một tiếng “Được…” thời điểm rõ ràng thân người còn đứng tại nguyên chỗ, nhưng chữ “lắm…” vừa ra khỏi miệng, cả người đã đột nhiên xuất hiện tại trước mặt người áo đen kia, trong lúc ánh mắt đối phương vừa kịp rung động, thì nhất chỉ kiếm khí đã đánh gãy tâm mạch của hắn.

Đám hắc y nhân vừa sợ vừa giận, hai người bọn họ mặc dù không phải thân huynh đệ, nhưng nhiều năm như vậy giao tình, quan hệ so với thân huynh đệ còn nhiều hơn vài ba phần, phối hợp càng là hợp ý, trong khi tên con lại chưa thấy chuyện gì xảy ra, thì thanh kiếm trong tay đã lấp tức hướng trên thân Tống Thanh Thư đâm tới.

Tống Thanh Thư tay trái nhấc lên, tuy sau mà tới trước, hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy trường kiếm của hắn liền chấn động kình khí, đối phương như bị sét đánh trúng, liền phun ra một ngụm máu tại bên trên mặt nạ.

Lúc này tên hắc y nhân thủ lĩnh kia đã đánh tới phía sau Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư ngón tay còn kẹp lấy thanh trường kiếm vận công bẻ gãy đứt đoạn, liền lấy một nửa đoạn mũi kiếm quay ngược lại ngăn trở kiếm chiêu của tên hắc y nhân thủ lĩnh đang sắc bén vô cùng công tới.

Bất quá tất cả phát sinh trong thời gian điện quang hỏa thạch trong chớp mắt, tên hắc y nhân lúc này mới phản ứng được, liền sử xuất tuyệt học cả đời nhào qua một bên.

– Cao nhân cẩn thận…

– Cao nhân cẩn thận…

Hai nàng không hẹn mà cùng hoảng sợ la lên, Nhậm Doanh Doanh liếc nhìn Ô Vân Châu một chút, rồi rất nhanh quay trở lại trong cuộc chiến, thì phát hiện đối phương đang như thế mà còn ung dung quay đầu hướng mình mỉm cười, không khỏi ngơ ngẩn.

Tống Thanh Thư mũi chân điểm một cái, trong phút chốc đang bị đám hắc y nhân vây công ở bên trong biến mất, hắn quay trở lại bên cạnh hai nàng, trong tay còn đang nắm trước đó tên hắc y nhân bị thương kia, đưa cho Nhậm Doanh Doanh:

– Nhâm đại tiểu thư, người này vừa rồi là mắng chửi to miệng nhất, ta thay ngươi bắt đến mặc cho ngươi xử trí.

– Đa tạ!

Nhậm Doanh Doanh bị nụ cười của đối phương làm cho trong lòng nhảy dựng, nghĩ thầm người này làm sao có một loại cảm giác quen thuộc như vậy?

Cũng không trách Nhậm Doanh Doanh nhận không ra, bây giờ A Cửu cùng Hạ Thanh Thanh đang dùng diện mạo của hắn tọa trấn tại Kim Xà Doanh, nếu hắn ở bên ngoài tiết lộ hành tung, nếu bị người phát giác được cùng lúc tồn tại có hai Tống Thanh Thư, sẽ vô cùng phiền phức, cho nên hắn không chỉ là mang mặt nạ, ngay cả giọng nói cũng tận lực thay đổi khác đi, để cho người bên ngoài nhận không ra.

Vừa rồi tên hắc y nhân kia ngôn từ khó nghe như vậy, Nhậm Doanh Doanh đã sớm hận không thể đem hắn chém thành muôn mảnh, một tay liền giật xuống mặt nạ của tên áo đen, chỉ thấy đối phương là một lão già thần sắc tái xanh, khiến người chú mục nhất là một đầu trắng bạc.

– Hừ, già mà không đáng kính.

Nhậm Doanh Doanh da mặt từ trước đến nay rất mỏng, bình sinh rất là sĩ diện mặt mũi, mà thân lại là đường đường Thánh Cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo, chưởng quản sinh sát đại quyền vô số người, lúc đang tức giận như thế này thì làm gì mà nương tay? Không chút do dự đoản kiếm trong tay hướng phía trước đưa tới, liền kết liễu tính mạng đối phương.

– Yêu nữ… ngươi dám!

Đám người áo đen kia mắng to, có thể vì khiếp sợ Tống Thanh Thư ở bên cạnh, trong lúc này ai cũng không dám xông lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bọn mất mạng.

Tống Thanh Thư cũng hít sâu một hơi, trong lòng cũng rét lạnh, tên hắc y nhân kia chẳng qua là trên miệng chọc ghẹo nàng vài câu, liền bị nàng nhất đao lấy mạng, vậy mình trước đó khi nhục nàng như vậy, ngày sau nếu không cẩn thận rơi vào trong tay vị Thánh Cô này, trên người mình chỉ sợ là sẽ không còn có một mảnh thịt nào hoàn chỉnh a? Tống Thanh Thư nghĩ đến đó lại rùng mình.

Ô Vân Châu cũng nhìn thấy cảnh tượng sắc mặt trắng nhợt, nàng vạn lần không nghĩ đến đến vị tiên tử tỷ tỷ này xuất thủ lại tàn nhẫn như thế, trong lòng dâng lên một chút hối hận:

“Giang hồ này thật sự là quá nguy hiểm, làm gì thì ở trong Kinh Thành cùng với các công tử tiểu thư kia cầm kỳ thi họa có lẽ thích ý hơn… Tuy nhiên nàng rất nhanh nghĩ lại, nếu như mình không vụng trộm chạy đến đây, thì làm thế nào lại nhận biết cao nhân anh hùng hào kiệt đây này?”

Tác Ngạch Đồ nhìn thấy nữ nhi sắc mặt âm tình biến hóa, lúc đỏ lúc trắng, không khỏi ngạc nhiên, nữ nhi của mình đến tột cùng suy nghĩ cái gì?

– Nhậm đại tiểu thư, chúng ta đối với ngươi năm lần bảy lượt thủ hạ lưu tình, vậy mà ngươi lại hạ độc thủ như vậy.

Hắc y nhân thủ lĩnh trầm giọng nói, bên trong thanh âm mang theo hàn khí.

– Loại người bỉ ổi hạ lưu này, ta giết vẫn còn chưa hả dạ.

Nhậm Doanh Doanh kiều hừ một tiếng, thanh đoản kiếm trong tay vẫn cầm thật chặt, phòng bị đối phương phản kích trả thù, đồng thời trong lòng âm thầm hối hận, nếu mình mang theo thủ hạ đồng hành, thì làm sao lại rơi vào tình thế quẫn cảnh như thế này.

Tống Thanh Thư vào lúc này đứng hướng phía trước người nàng cười nói:

– Ngươi thật là không nói đạo lý, đồng bọn của người là ta giết, lão già này cũng là ta bắt, ngươi muốn báo thù sao không tìm tới ta? Làm gì mà lại khó dễ với một cô nương vậy?

Nhậm Doanh Doanh kinh ngạc liếc nhìn hắn, không ngờ đối phương cứ lặp đi lặp lại nhiều lần thay mình ra mặt, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ:

“Chẳng lẽ người này là bằng hữu của phụ thân? Không đúng, võ công của hắn cao như thế, nếu quả thật là hảo hữu của phụ thân, lúc trước vây công Đông Phương Bất Bại, thì phụ thân đã mời hắn hỗ trợ, ta cho tới bây giờ cũng không có nghe phụ thân nhắc qua. Nếu không phải là bằng hữu của phụ thân, vậy hắn tại sao lại xuất thủ tương trợ đâu, chẳng lẽ là vì… ta?”

Nghĩ đi nghĩ lại Nhậm Doanh Doanh đột nhiên hơi đỏ mặt, một mực kiềm chế tâm tình chuyển biến tốt đẹp: “Hừ, ta bị tên Tống Thanh Thư hỗn đản kia khi dễ nhiều lần như vậy, bổn tiểu thư cuối cùng vận mệnh cũng đã thay đổi, bây giờ đã đụng phải một người tốt…”

Hắc y thủ lĩnh kiêng kỵ nhìn hắn, trầm giọng nói:

– Nếu đồng bọn của chúng ta trước đây đã đắc tội với các hạ, các hạ xuất thủ trả thù, bọn họ tài nghệ không bằng người, chết bởi chi thủ của các hạ, chúng ta cũng không thể nói gì hơn, chuyện hôm nay dừng ở đây, xin từ biệt.

Nói xong liền ra hiệu đồng bọn rút đi.

Tống Thanh Thư lại lạnh lùng nói ra:

– Ta để cho các ngươi cứ như vậy đi sao?

Đối phương đã lựa chọn thời cơ lúc này tập kích Tác Ngạch Đồ đang đi nghị hòa, thì đã chứng minh bọn họ cùng Kim Xà Doanh là địch chứ không phải bạn. Chỉ tiếc vừa rồi lúc giao thủ, đối phương tựa hồ tận lực giấu diếm võ công thật sự của mình, nên hắn thực sự không dò rõ lai lịch của đối phương, làm sao có thể dễ dàng phóng hổ quy sơn như vậy.

Hắc y nhân thủ lĩnh bỗng nhiên quay người, toàn thân lúc này đã tuôn ra một làn khí thế dày đặc cấp tông sư nói ra:

– Các hạ chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.vip/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

– Phải thì như thế nào?

Tống Thanh Thư cười nhạt.

Hắc y nhân thủ lĩnh không nói gì nữa, Nhậm Doanh Doanh thì kinh hãi, nàng trước đó cùng đám hắc y nhân đã từng giao thủ qua, thực lực của bọn họ chỉ sợ không dưới thập trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhất là tên thủ lĩnh càng thâm tàng bất lộ, hắn tạo cho nàng một cảm giác áp bách tựa hồ chẳng khác gì lúc tiếp cận phụ thân của nàng vậy.

Còn người này làm sao lại tự tin như vậy?

Nhậm Doanh Doanh hơi chút thất thần, người trước mắt này dáng người cao cao đột nhiên trở nên thần bí to lớn kiêu ngạo sừng sững.

Ô Vân Châu càng là cảm động đến rối tinh rối mù, dưới cái nhìn của nàng, đối phương làm hết thảy tất cả đều là vì nàng, dù sao hắn đã là không biết phụ thân của mình, bộ dáng cũng tựa hồ không nhận biết với tỷ tỷ xinh đẹp kia, thì ngoại trừ là giúp mình hả giận, thì còn là vì cái gì đây này?

Lúc này trong lòng nàng, trước mắt gã cao nhân này bất tri bất giác đã thay thế vị trí của Kim Xà vương Tống Thanh Thư, dù sao Kim Xà vương chỉ là một hình tượng hư ảo trong lòng nàng, còn đây trước mắt gã cao nhân này mới là chân thực…

Hắc y nhân thủ lĩnh duỗi duỗi tay chưởng, ra hiệu thủ hạ an tĩnh, sau đó nhìn Tống Thanh Thư nói:

– Chúng ta từ trước đến giờ là dự theo quy củ giang hồ, không muốn dùng số đông lấn át với các ngươi ít người. Như vậy đi, các ngươi hiện tại có ba người, vậy chúng ta cũng phái ra ba người, tỷ thí ba trận, nếu như các hạ thắng, chúng ta không nói hai lời, liền giơ cổ chịu chết, nếu như các người thua, chuyện hôm nay cũng phải tiếp nhận giống như vậy, như thế nào?

Lời vừa nói ra, đám hắc y nhân liền kêu lên:

– Đại ca, cùng bọn chúng nói cái gì đến quy củ giang hồ, mọi người cùng nhau tiến lên, ta không tin hắn quả thật là có ba đầu sáu tay.

– Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời.

Hắc y nhân thủ lĩnh lạnh hừ một tiếng, hắn xưa nay uy vọng cực kỳ cao, hắn đã nói như vậy, dù trong đám người cũng có kẻ bất mãn, nhưng cũng phải ngậm miệng lại.

Thực ra tên hắc y nhân thủ lĩnh cũng có cái khổ khó nói, lấy đối phương trước đó biểu hiện ra thân pháp khinh công, nếu tất cả cùng nhau tiến lên thì sẽ không có hiệu quả, ngược lại dễ dàng bị đối phương dùng mượn lực đả lực, người một nhà sẽ làm bị thương người một nhà, còn chi bằng cùng hắn một đối một, nói không chừng còn có thời cơ tận dụng.

Tống Thanh Thư cười lên:

– Các hạ tính toán thật hay, mỗi bên ra ba người, chúng ta bên này lại có hai nữ nhân, bên trong có một người không mảy may biết đến võ công, tay trói gà không chặt…

Một bên Ô Vân Châu gấp gáp, nghĩ thầm mình khi còn bé tại trong hoa viên đã từng bắt qua gà chơi, như thế nào hắn lại nói là tay trói gà không chặt đâu!

Hắc Y Nhân thủ lĩnh trầm giọng đáp:

– Các hạ nếu không yên lòng, thì cũng có thể tự mình tam chiến tiếp xuống.

– Thôi được, giống như các hạ vừa nói, cứ làm như thế đi.

Tống Thanh Thư cũng cố kỵ đối phương nhân số quá nhiều, nếu hỗn chiến thì tuy mình không sợ, nhưng phụ tử Tác Ngạch Đồ, Ô Vân Châu khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, còn nếu nhỡ để cho Nhậm Doanh Doanh bị thương, thì mình càng thêm hối hận, bởi vậy dù biết rõ đối phương không có hảo ý, vẫn là đáp ứng.

– So ba trận, quyền chưởng, kiếm pháp và nội lực.

Hắc y nhân thủ lĩnh trầm giọng nói ra, hắn đã tính toán một phen, trước đó đối phương biểu hiện sở dĩ dọa người như vậy, nguyên nhân rất lớn là dựa vào khinh công, thật sự là công phu đã đạt đến cảnh giới thượng thừa…

– Tốt, các ngươi ai lên trước?

Tống Thanh Thư tiến lên một bước, đứng chắp tay, hiển nhiên là đã có dự định một mình đem ba trận đều tiếp đấu.

Nhậm Doanh Doanh quýnh lên, vội vàng nói:

– Cao nhân… chi bằng để tiểu nữ đấu một trận đi.

Trong nội tâm nàng thầm nghĩ:

“Vị cao nhân này võ công tuy cao, nhưng liên chiến ba trận, bên kia đối phương dùng xa luân chiến thì khó tránh khỏi có cái gì sơ xuất, mình thay hắn đánh một trận, cũng có thể giảm nhẹ áp lực cho hắn. Dù sao bằng vào võ công của ta, chỉ cần không đấu với tên thủ lĩnh kia, thì coi như nếu không thắng cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại…”

Hắc y nhân thủ lĩnh ra hiệu một người bên cạnh:

– Ngươi lên đi.

Người kia gật đầu, đi ra phía trước, trên đường các khớp xương ngón tay ngón tay cách cách rung động. Đám người này đến từ Tam Sơn Ngũ Nhạc, cao thủ đếm không hết, có thể nếu chỉ đơn thuần về chưởng lực mà nói, trong nhóm người này hắn là người có công phu cao nhất, năm xưa dùng lăng không nhất chưởng, trực tiếp đánh gãy tâm mạch một chưởng môn nhân đại phái, đã làm chấn kinh giang hồ thiên hạ.

Khi đối phương đi tới, Tống Thanh Thư lại không đếm xỉa tới, nguyên lai hắn đang âm thầm cảm thán, võ công trong giang hồ thiên hạ, ngoại trừ kiếm pháp, hắn tự mình biết, các công phu khác mình thực sự có chút còn thiếu, nếu như đổi lại Đông Phương Mộ Tuyết ở chỗ này, cho dù là đối phương tận lực ẩn tàng võ công, thì Đông Phương Mộ Tuyết chỉ sợ đã nhìn thấu ra lai lịch những người này, còn mình lại thì phải mượn đến võ công tam chiến để điều tra lại lịch của đối phương.

Tên kia thấy Tống Thanh Thư có chút thất thần, cười dữ tợn một tiếng, liền nhất chưởng hướng trước ngực hắn đè tới, cùng lúc vang lên tiếng xé gió thanh thế cực kỳ dọa người.

Nhậm Doanh Doanh biến sắc, hoảng sợ nói:

– Thác Tháp Thủ, cao nhân cẩn thận.

Thác Tháp Thủ Đinh Miễn chính là một trong Thập Tam Thái Bảo của Tung Sơn phái, công phu võ công của hắn chỉ hơi kém so với võ công của chưởng môn Tả Lãnh Thiện. Năm đó chiến dịch Hành Dương thành, hắn nhất chưởng đánh gãy tâm mạch Lưu Chính Phong, về sau lại dùng nhất chưởng đánh cho Định Dật Sư Thái thối lui ba bước miệng tuôn ra máu tươi, chưởng lực của hắn tại trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái thuộc hàng nhất nhì, nếu đối phương cùng hắn đối chưởng mà không có phòng bị, rất dễ dàng nhận lấy thiệt thòi lớn.

– Xem ra quả nhiên là người của Tung Sơn phái.

Tống Thanh Thư không tránh không né, giơ bàn tay lên nghênh đón chưởng.

Thấy đối phương hời hợt tựa hồ cũng không có quá để tâm, Đinh Miễn đại hỷ, nghĩ thầm nếu đối phương toàn lực ứng phó, thì ta còn kiêng kỵ ngươi vài ba phần, còn ngươi xem thường như vậy, há không phải là tự tìm cái chết sao?

Lập tức trên tay lại thêm ba phần khí lực, hữu tâm thừa dịp đối phương chủ quan, đánh trọng thương hắn.

Hắc y nhân thủ lĩnh gặp Tống Thanh Thư bất cẩn như thế, lúc đầu cũ trên mặt cũng vui mừng, nhưng đột nhiên chú ý tới bàn tay của đối phương chung quanh tựa hồ ẩn hiện có một tầng khí sắc óng ánh, ánh sáng tỏa ra mơ hồ xoay quanh, liền hoảng hốt:

– Sư đệ cẩn thận…

Đinh Miễn thì xem thường, nghĩ thầm sư huynh cẩn thận quá mức, nếu không nhân cơ hội đánh trọng thương hắn, thực sự là có lỗi với cái cơ hội trời cho này.

Tuy nhiên lúc hai chưởng tương giao, Đinh Miễn trên mặt nhất thời ngưng đọng lại, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cả người thối lui quay về, khiếp sợ nhìn đối phương, cắn chặt môi nói không ra lời.

– Thế nào rồi?

Người chung quanh thấy được hắn khác thường, có người sờ lên cánh tay hắn, liền nghẹn ngào thốt lên.

– Đã bị gãy tay…

Hắc y nhân thủ lĩnh vội chạy tới, đưa tay hướng đến mạch môn Đinh Miễn tìm kiếm, thì cảm thấy chạm vào một chỗ mềm nhũn không có chút nào khí lực, trong lòng chợt lạnh, cánh tay của Đinh Miễn đâu chỉ là bị đoạn gãy, mà chính là đã bị chưởng lực chấn động xương tay vỡ vụn thành từng mảnh, từ nay về sau, cánh tay này chỉ sợ là bị tàn phế.

Nghĩ tới đây, hắc y nhân thủ lĩnh trừng mắt Tống Thanh Thư, giọng căm hận nói ra:

– Các hạ ra tay không khỏi quá tàn ác.

Tống Thanh Thư từ tốn nói:

– Hừ… nếu trên tay của hắn lưu lực, thì sẽ không bị thương nặng như vậy, hắn đã có chủ tâm triệt hạ tại hạ, thì quái đến ai?

Hắc Y Nhân lĩnh sắc mặt âm tình biến ảo chập chờn, thật lâu qua đi mở miệng nói ra:

– Tốt, trận thứ hai này tại hạ và các hạ so đấu, chúng ta dùng nội công!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Số ký tự: 0