Phần 146
2021-05-12 11:29:00
Tống Thanh Thư cười hắc hắc:
– Cái này là do nương nương bảo nô tài sờ, chứ nô tài không dám mạo hiểm phạm đến hoàng thượng, lại càng không dám chống lại ý chỉ của nương nương…
Ngoài cửa sổ Hoàng Sam nữ tử nãy giờ nhìn qua cũng nhịn không được nữa, một làn sóng nhiệt thiêu đốt tuôn hướng đến toàn thân nàng, nàng cảm thấy chính giữa hai chân mình, cái chỗ kia từng đợt như bị kiến bò trùng cắn gãi ngứa…
Nàng hung hăng trừng liếc qua bóng lưng Tống Thanh Thư một chút, lúc này tâm thần nàng bị khuấy động liền quay người rời đi, thậm chí suýt chút bại lộ hành tung bị đám thị vệ phát hiện, may mắn nàng từ nhỏ đã tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, một thân khinh công đã đến mức tùy tâm sở dục, rốt cũng thoát khỏi rời khỏi Thái Hòa điện.
Phát giác được Hoàng Sam nữ tử rời đi, Tống Thanh Thư rốt cục thở một hơi: “Cái bóng ám này cuối cùng cũng chịu rời đi…”
Hoàng hậu Bùi Mạn lúc này đang còn thụ hưởng dư vị của đôi tay Tống Thanh Thư sờ soạng vừa thầm nghĩ: “Không dám mạo hiểm phạm hoàng thượng, cũng không dám chống lại ý chỉ của ta… tên thái giám này ám chỉ cái gì đây? Tiểu Hưng Tử này bình thường thì thông minh lanh lợi, đã là như vậy, trước cho hắn thấu ý mới được…”
– Tiểu Hưng Tử, ngươi còn nhớ trước đó bản cung dạy ngươi những loại lễ nghi kia không a?
Tống Thanh Thư trong lòng run lên, vấn đề chính đã đến!
– Đương nhiên nhớ kỹ, nô tài mỗi ngày đều luyện ở trong phòng đây.
Hoàng hậu Bùi Mạn hài lòng gật đầu:
– Vậy ngươi biết loại lễ nghi đó là gì không a?
Tống Thanh Thư đương nhiên biết những rõ đó là loại lễ nghi gì, tuy nhiên trên mặt vẫn là một bộ mờ mịt:
– Là lễ nghi gì vậy, nô tài không biết được…
– Đó là lễ nghi hàng ngày của hoàng đế.
Hoàng hậu Bùi Mạn có chút muốn nhìn tên thái giám này phản ứng ra sao, nào ngờ trước ngực đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, hoàng hậu Bùi Mạn giật mình kêu lên…
– Ai ui, ngươi làm đau ta.
– Nương nương thứ tội… nương nương thứ tội, vừa rồi nô tài nghe qua thực sự quá khiếp sợ, nên hoảng hốt khiến cho hơi mạnh tay…
Tống Thanh Thư vội giải thích, nhưng trong lòng cười thầm, hắn cố ý giả bộ như hù dọa hung ác bóp mạnh bộ ngực sữa của hoàng hậu…
Hoàng hậu Bùi Mạn tuy bị đau, tuy nhiên khi thấy Tống Thanh Thư phản ứng như vậy, cũng là nằm trong dự liệu của nàng, cũng không dễ trách cứ hắn…
– Bản cung sở dĩ luyện ngươi như vậy, là vì muốn ngươi sẽ có hoàn toàn một ngày cải trang làm thành hoàng thượng.
Gặp lần này thấy hắn không có phản ứng gì, hoàng hậu Bùi Mạn ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi có nghe rõ bản cung đang nói cái gì không vậy?
– Nô tài nghe rõ…
Tống Thanh Thư giờ thì cố ý giả bộ như một bộ thấy chết không sờn…
– Nô tài tất cả có được đến ngày hôm nay, đều là nhờ nương nương ban cho, vì thế nương nương muốn nô tài làm cái gì, thì nô tài sẽ làm cái đó…
– Ngươi không sợ chết sao?
Hoàng hậu Bùi Mạn xoay người nằm ngửa tại trên giường, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tống Thanh Thư.
– Sợ, đương nhiên là sợ.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi…
– Tuy nhiên chuyện cho tới bây giờ, nô tài còn có thể lựa chọn sao? Nguyện ý cũng là chết, không nguyện ý cũng là chết, còn chi bằng trước khi chết, mà báo đáp được ân tình của nương nương, lại nó… trước khi chết còn có thể được giả làm hoàng thượng, thì đời này có chết cũng đáng!
Hoàng hậu Bùi Mạn kinh ngạc nhìn trước mắt tên thái giám này, lúc này hắn đâu còn giống như một tên thái giám hèn mọn, rõ ràng là một đại hảo nam nhi hào khí vượt mây, trong nội tâm của nàng bất tri bất giác sinh ra một cảm giác khác thường.
“Hắn đã nghĩ thông cũng tốt, miễn cho bản cung khỏi phải uống phí một phen múa lưỡi.” Hoàng hậu Bùi Mạn âm thầm suy nghĩ, tuy nhiên công phu giữ lấy thể diện mặt mũi vẫn là phải làm:
– Tiểu Hưng Tử ngươi cũng không cần phải sợ, nếu như chuyện tiến hành thuận lợi, thì ngươi không có chết đâu.
– Thật sao?
Tống Thanh Thư lộ ra một mặt sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng trong lòng đang cười lạnh, những lời này nếu dụ dỗ Tiểu Hưng Quốc thật thì còn tạm nghe được.
– Đương nhiên là thật!
Hoàng hậu Bùi Mạn mặt không đổi sắc đáp…
– Ta cũng không phải để ngươi cải trang thành hoàng đế trong một ngày, mà còn để cải trang thành hoàng đế cả một đêm, đến lúc đó căn bản không có ai sẽ biết chuyện này, ngươi tự nhiên cũng không có cái gì nguy hiểm.
– Không biết nương nương muốn nô tài làm vậy để làm gì đây?
Tống Thanh Thư trong lòng thật sự là hiếu kỳ, để hắn ngụy trang một đêm làm hoàng đế, có thể giúp nàng được cái gì?
– Chuyện này ngươi không cần phải để ý đến, thời điểm đến bản cung sẽ nói cho ngươi biết.
Hoàng hậu Bùi Mạn vẫn thủ khẩu như bình.
Tống Thanh Thư còn muốn hỏi lại, Hoàng hậu Bùi Mạn đột nhiên dựa tới, đôi cánh tay mềm mại khoác lên trên bả vai, ôm cổ của hắn, cười nói:
– Tiểu Hưng Tử, ngươi có muốn sớm cảm thụ một chút cái tư vị làm hoàng đế hay không vậy?
Không biết vì cái gì, nhìn lấy tên thái giám này nguyện ý vì mình đi vào chỗ chết, trong lòng hoàng hậu Bùi Mạn lại có một loại cảm giác áy náy, thực ra đối với nàng, cái loại cao cao tại thượng như nàng mà nói, vì lợi ích hy sinh một, hai quân cờ quả thực là quá bình thường, về chuyện hy sinh quân cờ, nàng thậm chí ngay cả trong mắt cũng sẽ không nhiều nháy qua một cái, nhưng có thể tên thái giám trước mặt này lại làm cho nàng có cảm giác khác trước, có lẽ là vừa rồi bộ dáng hắn coi nhẹ sinh tử đả động đến trong lòng nàng, hoặc là vừa rồi trên người hắn diệu phát ra hào khí, để cho nàng không có cách nào xem hắn như một quân cờ bình thường…
– Làm sao để sớm cảm thụ vậy nương nương?
Tống Thanh Thư vốn cho rằng đêm nay sự tình đã kết thúc, ai biết nàng lại nhích sát đến gần bên hắn.
Hoàng hậu Bùi Mạn ấn lấy đầu vai hắn, để hắn ngồi nguyên tại trên giường phượng, sau đó dẫn vén váy nhảy xuống giường, rồi hướng về phía hắn mỉm cười, sau đó trong phút chốc quỳ bái đến trước người hắn:
– Thần thiếp Bùi Mạn, tham kiến hoàng thượng, vạn tuế… vạn tuế… vạn vạn tuế!
“Cái chuyện huyên náo này là cái gì đây a?” Tống Thanh Thư chợt cảm thấy đến trong đầu trống rỗng, có lẽ là vì cải trang thành Tiểu Hưng Quốc quá lâu, nên vô thức liền muốn bước xuống đỡ nàng.
– Ngồi xuống!
Hoàng hậu Bùi Mạn đột nhiên mắt phượng hàm sát…
– Đã quên bản cung trước đó dạy ngươi những cái gì sao?=
Tống Thanh Thư rốt cục kịp phản ứng, đây là hoàng hậu Bùi Mạn đang diễn luyện a, hắc hắc… ngươi ưa thích trò chơi kiểu này, vậy ta liền hảo hảo chơi cùng với ngươi.
– Lớn mật! Dám vô lễ đối trẫm? Vả miệng!
Tống Thanh Thư đột nhiên thanh âm trở nên uy nghiêm đáng sợ, hoàng hậu Bùi Mạn nhảy một cái, trong nháy mắt thậm chí khiến cho nàng tựa như là ngồi tại trước mặt nàng là hoàng đế chân chính, không khỏi tâm hoa nộ phóng:
– Tốt, Tiểu Hưng Tử ngươi vừa rồi biểu hiện ra rất tốt.
Nói xong liền muốn đứng lên.
Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng tụ:
– Trẫm cho phép ngươi bình thân sao?
Bị ánh mắt hắn chiếu thẳng, hoàng hậu Bùi Mạn không biết vì cái gì, liền cảm thấy tay chân có chút như nhũn ra, vô thức một lần nữa quỳ xuống đất:
– Thần thiếp hồ đồ, mong hoàng thượng thứ tội… a?
Chuyện này có cái không đúng rồi…
Hoàng hậu Bùi Mạn rốt cục tỉnh táo lại, hắn không phải là chân hoàng đế, mình làm gì mà đối một tên thái giám lại hoảng sợ thành dạng này? Hoàng hậu Bùi Mạn muốn mở miệng để kết thúc cuộc nháo kịch này, nào ngờ vừa ngẩng đầu nhìn lên, Tống Thanh Thư lại đang chăm chú nhìn nàng, một uy thế tứ tán ra, nàng định mở miệng nói lại nuốt trở về.
“Gặp quỷ sao, khí thế của hắn làm sao mà cường đại như vậy chứ, thậm chí so với hoàng đế thật sự còn phải uy nghiêm hơn mấy phần?” Hoàng hậu Bùi Mạn âm thầm kinh hãi, nàng nào biết được ngồi ở trước mặt nàng cũng không phải là tên thái giám như nàng nghĩ, mà là một nam nhân đã chân chính từng ngồi qua trên Kim Loan điện làm hoàng đế, với lại Tống Thanh Thư từ trong chiến trường núi thây biển máu rèn luyện ra được, vì thế trên thân tự nhiên mà mang theo một cỗ sát khí, bình thường thì hắn tận lực che dấu, bây giờ không giữ lại chút nào toàn bộ phóng xuất ra, Bùi Mạn là một hoàng hậu quen sống trong an nhàn sung sướng ở thâm cung làm sao mà hiểu được?
“Đã là vậy, hắn biểu hiện được càng giống càng tốt, vậy thì ta cứ phối hợp với hắn luyện cũng là chuyện tốt.” Hoàng hậu Bùi Mạn không thể nào hiểu được phản ứng của mình, cuối cùng chỉ có thể dùng lý do này để giải thích hành vi chính mình:
– Là do thần thiếp thất lễ, mong hoàng thượng thứ lỗi…
– Vả miệng!
Tống Thanh Thư một bên nâng chén trà, một bên lạnh lùng nói một câu.
“Nô tài kia thật sự là phản thiên!” Phản ứng đầu tiên của hoàng hậu Bùi Mạn là giận dữ, bất quá đối với ánh mắt Tống Thanh Thư, tức giận của nàng lập tức tản ra…
Từ trước cho tới nay nàng là hoàng hậu cao cao tại thượng, tất cả mọi người đối với nàng tất cung tất kính, không ai dám dùng cái loại ngữ khí mệnh lệnh này nói với nàng, cho dù chính là Hi Tông, bời vì thi Tông tính cách mềm yếu, xưa nay không dám đối với nàng như thế này. Bây giờ giống một nô tỳ bị sai sử, không biết vì cái gì, trong tâm của nàng lại dâng lên một cảm giác hưng phấn.
– Tuân chỉ.
Hoàng hậu Bùi Mạn chính mình cũng không ngờ tới mình lại tương kế tựu kế đồng ý cái mệnh lệnh hoang đường này.
“Tất cả đều là vì để hắn diễn càng giống!” Một bên dùng lý do này gây mê chính mình, Bùi Mạn một bên giơ tay lên hướng đến một bên gò má trơn bóng hạ xuống.
Bốp!
Một tiếng vang lên.
– Quá nhẹ.
Tống Thanh Thư nhấp một hớp trà, nói mà không có biểu cảm gì nói.
Hoàng hậu Bùi Mạn cảm thấy mình mau tức nổ, nhưng quỷ thần xui khiến lại tát lại mình một bạt tai, lần này lực so với lần trước thì mạnh hơn nhiều, bên trên gương mặt trắng nõn rất nhanh liền có dấu đỏ nổi lên.
– Hoàng Thượng, hiện tại có hài lòng chưa?
Hoàng hậu Bùi Mạn một đôi mắt ngập nước nhìn qua người nam nhân kia đang ngồi trước mặt mình hỏi.
Tống Thanh Thư suýt chút mở miệng phun trà ra ngoài, hắn vừa rồi sở dĩ nói dạng này, bất quá là vì để báo thù chính mình trước đó vì cải trang thành Tiểu Hưng Quốc mà phải khúm núm, nhưng lúc này thấy được hai mắt nàng ươn ướt như là ngậm xuân, Tống Thanh Thư dù ngu ngốc đến mấy, cũng biết phản ứng của hoàng hậu Bùi Mạn là không bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro