Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Phần 117

2021-05-12 11:29:00

Phần 117
Hồi tưởng lại vừa rồi từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm từ cái gò mu của Hoàn Nhan Ca Bích, dù Tống Thanh Thư da mặt so với thành tường còn dày hơn, cũng phải có chút xấu hổ, hắn thề trong lòng, hắn tuyệt không phải là cố ý muốn chiếm tiện nghi đối phương bỉ ổi như thế, chỉ đến khi hắn thức giấc thì mới biết thời điểm đó đã là như vậy rồi…

Tuy nhiên bởi vì vì trong khoảng thời gian này có thể quả thật cũng quá mệt mỏi, Tống Thanh Thư lẩm bẩm vài câu rồi xoay người lại tiếp tục ngủ mất, đến khi hắn lần nữa tỉnh lại, thì đã đến gần giữa trưa rồi, Hoàn Nhan Ca Bích liền bưng một chậu nước tại cạnh giường ôn nhu nhìn hắn:

– Phu quân, để muội rửa mặt cho huynh…

– Không cần đâu…

Tống Thanh Thư liền hoàn toàn tỉnh táo lại, nói đùa cái gì chứ, hắn hiện tại đang mang mặt nạ trên mặt, nếu để cho nàng thanh tẩy, còn không phải là làm cho lộ tẩy sao?

– Phu quân… huynh làm gì mà lại khách sáo vậy chứ…

Hoàn Nhan Ca Bích vén lên tay áo, lộ ra hai đoạn cánh tay trắng như ngọc, vắt khô xong cái khăn liền muốn lau mặt cho Tống Thanh Thư…

– Ta đã nói là không cần!

Tống Thanh Thư dưới tình thế cấp bách vội đẩy tay nàng ra, Ca Bích không có phòng bị, thân thể liền lảo đảo lùi lại mấy bước, chậu nước bên cạnh cũng đổ nhào, rơi trên mặt đất, nàng dưới chân bị trượt đi, cả người lập tức ngồi té xuống dưới đất.

Thực tế thì Tống Thanh Thư có thể dễ dàng đỡ lấy nàng lúc té ngã dễ như trở bàn tay, thân thể hắn cũng muốn động, nhưng cuối cùng vẫn là không đỡ, hắn đã hạ quyết tâm muốn xa lánh nàng từ giờ trở đi…

Hoàn Nhan Ca Bích không ngờ tới hảo ý của mình đổi lấy kết cục như vậy, trong mắt rướm lệ, tuy nàng ôn nhu, nhưng không phải là thuộc loại nữ nhân mềm yếu, cố nén nước mắt đứng lên, dọn dẹp xong chậu nước cùng cái khăn, cũng không quay đầu lại liền xoay người rời đi, từ đầu tới đuôi không có nói câu nào cùng Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư thấy rất rõ ràng, lúc nàng quay người thì không thể khống chế nổi nước mắt, bộ dạng lê hoa đái vũ kia thật sự là nhìn thấy mà yêu, Tống Thanh Thư định lực kém, chút nhịn không được muốn gọi nàng lại, tuy nhiên vừa nghĩ tới nhóm người Tống Viễn Kiều bọn họ, miệng há mở ra, cuối cùng vẫn không có lên tiếng.

Thở dài một hơi, đem hai tay gối ở sau ót, Tống Thanh Thư cứ như vậy nằm ở trên giường, nhìn lên nóc nhà không nhúc nhích, cũng không biết tâm trí hắn suy nghĩ cái gì.

Cũng không biết qua bao lâu, ngoài hành lang vang lên nhẹ nhàng tiếng bước chân, Tống Thanh Thư ngạc nhiên quay đầu, thì thấy Hoàn Nhan Ca Bích đã trở lại, trên mặt lại cũng không nhìn thấy mảy may một giọt nước mắt, ngược lại một mặt thản nhiên mỉm cười, tay bưng một bát cháo thơm lừng đến ngồi ở mép giường:

– Phu quân thân thể suy yếu, muội lo lắng hạ nhân làm không được tốt, nên tự mình nấu cho huynh một bát cháo thịt gà, huynh hãy ăn lúc còn nóng đi…

Tống Thanh Thư ngây người, không nghĩ tới trên đời này ngoại trừ Song Nhi, lại còn có một nữ nhân tính tình cũng giống như vậy, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, trong lúc nhất thời nói không ra lời…

Hoàn Nhan Ca Bích vô thức sờ sờ gương mặt mình, có chút ngượng ngùng hỏi:

– Chẳng lẽ trên mặt muội dính cái gì không được sạch sẽ a? Ai ui… vừa rồi muội xuống bếp, chắc là đã dính vào cái gì…

Tống Thanh Thư lắc đầu:

– Không, gương mặt của muội vẫn xinh đẹp trắng như trứng gà, một chút bụi bặm cũng đều không có…

– Vậy sao huynh nhìn lấy muội như vậy a…

Hoàn Nhan Ca Bích gắt giọng nói.

Tống Thanh Thư chần chừ một chút:

– Vừa rồi… vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn…

Hắn vừa mở miệng, Hoàn Nhan Ca Bích liền cắt ngang hắn…

– Không có gì, huống chi vừa rồi muội cũng có chút bất cẩn.

– Um…

Tống Thanh Thư ngưng nghẹn, trong lòng hô to: “Đường Quát Biện ngươi khẳng định là tổ phần bốc lên khói xanh, mới có thể lấy được một thê tử hoàn mỹ như thế này…”

– Còn nhìn lấy muội như vậy…

Hoàn Nhan Ca Bích lườm hắn một cái, lúc này nhìn qua thật là phong tình chủng…

– Là huynh tự múc ăn hay là muội đút cho huynh ăn đây?

Tống Thanh Thư vội lắc đầu:

– Không cần, ta tự mình ăn được rồi…

Bàn tay tiếp nhận bát cháo đưa đến, Tống Thanh Thư cũng âm thầm cảnh giác, nữ nhân này mị lực quá lớn, chính mình chỉ là dạo chơi nhân gian, cũng mong rằng đừng có đem chính mình hỏm vào lưới tình với nàng.

Trong lúc hắn húp cháo, Hoàn Nhan Ca Bích ở bên cạnh cùng hắn trò chuyện phiếm, Tống Thanh Thư chỉ dám ngây ngô ậm ừ trả lời, sợ mình nói nhiều sai nhiều, bất quá hắn cơ trí, dạng này một phen ứng đối thế mà cũng không có làm cho đối phương sinh ra hoài nghi.

– À… Hải Lăng Vương vừa rồi có phái người nói là muốn tới thăm huynh, bị muội lấy lý do thân thể của huynh còn suy yếu nên xin miễn…

Hoàn Nhan Ca Bích đột nhiên nói một câu…

– Vì sao vậy?

Tống Thanh Thư lạnh lùng hỏi.

Hoàn Nhan Ca Bích ngẩn ngơ, hiển nhiên nàng không ngờ tới phu quân của mình lại phản ứng lớn như vậy, nên đáp:

– Muội luôn cảm thấy Hải Lăng Vương tựa hồ không có ý tốt, hắn mỗi lần nhìn muội với ánh mắt rất kỳ quái, tựa như muốn lột trần muội ra vậy, vì vậy muội không thích hắn…

– Ta không phải đã từng nói cùng với muội rồi sao, đây chẳng qua là do muội suy nghĩ nhiều, huống chi các ngươi còn là đường huynh muội, ta không biết muội vì sao lại có loại ý nghĩ xấu xa kia!

Tống Thanh Thư âm thầm thở dài một hơi, lúc đầu đã mềm lòng, nhưng vừa rồi lúc cùng nàng một phen nói chuyện phiếm việc trong nhà, chính hắn hoàn toàn không có cách nào nói tiếp vì chẳng biết rõ ràng mọi chuyện, dốc hết sức bình sinh thật vất vả mới ứng phó được, nếu sau này còn tứ tiếp tục dạng này nói chuyện phiếm, thân phận của mình trước sau gì cũng lộ ra ánh sáng, chuyện cho tới bây giờ, hắn đành phải hạ quyết tâm, dứt khoát sắt đá xa lánh nàng thì mới ổn được, mà Hoàn Nhan Lượng là một cái cớ không tệ.

Bị phu quân nghiêm khắc răn dạy, vành mắt Hoàn Nhan Ca Bích lập tức liền ửng đỏ, nhưng đối với việc phán đoán tâm ý của Hoàn Nhan Lượng dù sao chỉ là một loại cảm giác, nàng cũng tìm không được lý do chính đáng gì để mà chứng minh cho phu quân mình biết rõ, tuy nhiên vừa nghĩ tới phu quân thế mà không tin lời mình, nàng liền thương tâm, trầm mặc ngồi ở chỗ đó buồn phiền…

Tống Thanh Thư nhìn nàng biểu lộ, biết hỏa hầu còn chưa đủ, vì vậy tiếp tục nói ra:

– Trước kia chúng ta đối với Hải Lăng Vương có một số chuyện hiểu lầm, nhưng thể lần này ta được Hải Lăng Vương cứu, nhờ có Hải Lăng Vương không tính toán hiềm khích lúc trước mà xuất thủ cứu giúp, ân cứu mạng chẳng khác nào ân tái tạo, từ nay về sau, ta không cho phép muội ở sau lưng nói hắn nói xấu…

Hoàn Nhan Ca Bích cong miệng, nghiêng đầu đi cũng không đáp lời, hiển nhiên trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.

– Có nghe ta nói hay không?

Tống Thanh Thư thanh âm đột nhiên tăng lớn, ngay cả chính hắn cũng giật mình.

– Oát Cố Lạt… huynh quá phận rồi…

Hoàn Nhan Ca Bích lần này cũng nhịn không được nữa, liền đứng dậy, vừa lau nước mắt vừa đi ra ngoài, loáng thoáng còn nghe đến tiếng khóc của nàng.

Tống Thanh Thư thở dài một hơi: “Đường Quát huynh, ngươi nếu trên trời có linh sẽ không trách ta chứ, ta tuy làm thương tổn đến nàng, tuy nhiên cuối cùng để cho ngươi tránh bị đội nón xanh…”

Hắn trong lúc nhất thời thần du vật ngoại, suy nghĩ hỗn loạn phức tạp không chịu nổi.

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.vip/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

Tối hôm qua trong hoàng cung náo thích khách, Hoàn Nhan Bình cũng là bận bịu một đêm, cho tới gần hừng đông thì nàng mới nghỉ ngơi, sau khi tỉnh giấc lại thì thấy tình hình tạm thời cũng không có chuyện gì, liền xuất cung đến thăm tỷ tỷ cùng với tỷ phu đáng thương đang còn trọng thương tại thân.

Không biết vì cái gì, mặc dù tỷ phu kia miệng đầy râu mép, võ công cũng không cao, bản sự cũng không tính là lớn, thế nhưng Hoàn Nhan Bình luôn luôn đối với hắn có một loại hảo cảm dị thường.

“Có lẽ là khi còn là một tiểu cô nương, thường xuyên ta bị hắn ôm qua” Hoàn Nhan Bình tự giễu cười lấy, dựa theo quan hệ của nàng cùng với Hoàn Nhan Ca Bích, chuyện ra vào Đường phủ đương nhiên không cần thông tri trước, đang trong thời khắc thất thần, tại góc rẽ đột nhiên đụng vào một người đang đi nhanh tới…

– Kẻ nào mà đui mù như vậy!

Hoàn Nhan Bình liền giận dữ, nàng cho là một hạ nhân nào đó chân tay lóng ngóng, thuận tay cầm lấy roi da liền chuẩn bị quất tới.

– Tỷ tỷ?

Khi Hoàn Nhan Bình thấy rõ ràng hình dạng đối phương, không khỏi mắt trợn tròn…

– Bình nhi, ngươi đến rồi sao?

Hoàn Nhan Ca Bích vội vàng chùi trên mặt nước mắt…

– Tên hỗn đản nào dám khi dễ tỷ tỷ vậy, để muội đến tru di cửu tộc của hắn!

Thấy tỷ tỷ một mực cứ rơi lệ mà không đáp lời, Hoàn Nhan Bình đột nhiên hiểu ra.

– Không phải là tỷ phu chứ?

– Không… không phải hắn…

Hoàn Nhan Ca Bích cuống quýt nói…

Tỷ muội đồng tâm, Hoàn Nhan Bình làm gì mà không biết tính tình của tỷ tỷ mình, Hoàn Nhan Ca Bích nói như vậy, thì càng chứng minh là tỷ phu đã khi dễ tỷ tỷ, Hoàn Nhan Bình một bụng liền tà hỏa ứa ra, cầm lấy cây roi liền hướng đến phòng của Đường Quát Biện chạy tới:

– Để muội qua giáo huấn tên hỗn đản kia!

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.vip/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

– Không cần…

Hoàn Nhan Ca Bích chụp lấy tay Hoàn Nhan Bình, gần như cầu khẩn nói ra.

– Tỷ tỷ, cũng không thể tùy ý hắn khi dễ như vậy được a.

Hoàn Nhan Bình cả giận nói, Hoàn Nhan Ca Bích lắc đầu:

– Hắn lần này suýt chút nữa đã không còn giữ lại được tính mạng, giờ thân lại trọng thương, kinh lịch sinh tử qua đi, vì thế trong khoảng thời gian này tính khí nóng nảy hơn một chút cũng rất bình thường…

– Muội thật sự là phục tỷ tỷ…

Hoàn Nhan Bình giận dậm chân một cái…

– Tỷ tỷ cứ chiều theo như thế này sẽ làm hỏng tính khí của nam nhân, về sau chỉ tạo thêm ra trầm trọng khi dễ đến tỷ tỷ…

Hoàn Nhan Ca Bích nín khóc mỉm cười:

– Bình nhi, ngươi chỉ là một đại cô nương, mà lại nói về hiểu biết nam nhân giống như là một thiếu phụ thành thục vậy, yên tâm đi… ta hiểu rõ về tỷ phu của ngươi, chờ ngươi về sau gặp được đích thực nam nhân của mình, thì lúc đó có thể hiểu được cách làm của tỷ tỷ, tạm thời bây giờ ta có chút ủy khuất thì cũng đâu là gì…

Nghe được tỷ tỷ nhắc lên nam nhân của mình về sau, Hoàn Nhan Bình trong đầu không khỏi lại hiện hiện ra hình dạng của Đường Quát Biện, nàng liền giật mình, có chút chột dạ nói:

– Hừ, muội nhìn thấy những nam nhân kia là chướng mắt rồi, muội chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng với tỷ tỷ mà thôi.

Hoàn Nhan Ca Bích mỉm cười, đưa tay chỉ lên trán muội muội:

– Ngươi nha… tính khí cứ như là một tiểu cô nương vậy.

Hoàn Nhan Bình lúc này đưa tay phản lại vào nách của tỷ tỷ Hoàn Nhan Ca Bích gãi làm nhột, vì Hoàn Nhan Ca Bích né tránh nên bàn tay Hoàn Nhan Bình trượt ra chụp chúng một bên bầu vú tròn của nàng, không nhịn tỷ tỷ Hoàn Nhan Bình liền cũng bóp lại lấy trước ngực của muội muội mình, trong hành lang nhất thời vang lên như tiếng cười như chuông bạc, hai tỷ muội đùa giỡn một lúc, liền cùng một chỗ tản bộ trong vườn…

– Bình nhi, trong khoảng thời gian này ngươi đến khuyên bảo một chút tỷ phu của ngươi đi, tâm tình của hắn không được tốt lắm, tìm cách giúp hắn mau chóng khôi phục lại…

Hoàn Nhan Ca Bích vừa cười vừa nói…

Hoàn Nhan Bình trong lòng nhảy dựng, còn tưởng rằng tỷ tỷ đã phát hiện ra chuyện gì, nhìn Hoàn Nhan Ca Bích liếc qua:

– Um… sao tỷ tỷ không tự mình giúp hắn? Nhất định phải tìm đến muội chứ.

Hoàn Nhan Ca Bích khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười xinh xắn:

– Hừ, không phải giống như ngươi vừa nói sao, ta tuy không trách hắn, nhưng cũng phải bày tư thái của mình, nếu không thì hắn quá đắc ý, nhưng ta lại không thể để cho tâm tình hắn cứ sa sút xuống như vậy, ngươi là hảo muội muội của ta, ta không tìm ngươi thì tìm ai đây?

– Vậy cũng được… tuy nhiên muội nói trước, muội sẽ không ôn nhu với tỷ phu như là tỷ tỷ đâu…

Hoàn Nhan Bình đưa tay vung cây roi, giả ra một bộ biểu lộ hung dữ.

– Hảo hảo, ngươi bây giờ liền đến thăm tỷ phu ngươi đi, ta vẫn có chút lo lắng cho hắn…

Hoàn Nhan Ca Bích liền đem muội muội hướng về phía gian phòng Tống Thanh Thư Thư đẩy đi…

– Thật sự là sợ tỷ tỷ luôn, muội không vào chắc là không được a.

Hoàn Nhan Bình lẩm bẩm nói, lúc rời đi bộ dáng như là miễn cưỡng.

Nhìn theo muội muội rời đi, Hoàn Nhan Ca Bích mỉm cười, muội muội này của mình nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng của nàng như đậu hũ, tuy bình thường có bộ dáng hung ác bá đạo, nhưng trong lòng của Hoàn Nhan Bình chỉ sợ so với chính mình còn yếu đuối hơn…

Tống Thanh Thư Thư sau khi cố tình chọc giận Hoàng Nhan Ca Bích, hắn suy nghĩ hỗn loạn, thật lâu qua đi mới một lần nữa cân nhắc tìm cách như thế nào để cứu nhóm Tống Viễn Kiều, tuy Hoán Y Viện thủ vệ sâm nghiêm, nhưng đây không phải là vấn đề khó khăn nhất, vấn đề lớn nhất là nhóm Tống Viễn Kiều đều đã trúng độc dược Yến Chi Túy, toàn thân công lực mất hết, hắn cho dù có thể đem ba người từ Hoán Y Viện cứu ra, nhưng cũng vô pháp mang ho rời khỏi hoàng cung…

Bởi vậy vấn đề cấp bách là phải cho bằng được độc dược Yến Chi Túy, tuy nhiên Tống Thanh Thư Thư ngay cả độc dược Yến Chi Túy trước giờ chưa từng thấy qua, thì biết đi chỗ nào để tìm thuốc giải? Nghĩ tới nghĩ lui, duy nhất chỉ có đột phá là từ miệng của Hoàn Nhan Bình, từ tình huống tối hôm qua nhìn thấy, Hoàn Nhan Bình tại Hoán Y Viện địa vị rõ ràng không thấp, nàng có thể là sẽ có giải dược Yến Chi Túy…

Bởi vì cái gọi là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Tống Thanh Thư Thư chính đang suy nghĩ như thế nào để gặp Hoàn Nhan Bình, thì cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nhìn lên, chính là Hoàn Nhan Bình xinh xắn động lòng đang đứng tại cửa ra vào.

– Tỷ phu, muội có thể đi vào không vậy?

Tống Thanh Thư Thư đang muốn từ miệng nàng để đạt được giải dược, làm sao lại cự tuyệt cùng nàng tiếp xúc, liền mừng rỡ nói:

– Mau vào… mau vào…

Hoàn Nhan Bình trên gương mặt thoáng hiện qua một tia đỏ ửng:

– Hừ, nhìn tỷ phu bộ dáng cao hứng như vậy, không giống như là tỷ tỷ nói thần sắc uể oải…

Tống Thanh Thư Thư cười khổ nói:

– Muội nhìn thấy tỷ tỷ à?

– Ừm…

Hoàn Nhan Bình đi tới kéo một cái băng ghế tại bên cạnh giường ngồi xuống…

– Tỷ tỷ bị tỷ phu làm cho tức giận đến phát khóc…

Tống Thanh Thư Thư thở dài:

– Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi đột nhiên mất đi khống chế tâm tình.

Đường Quát Biện trước đó cùng Hoàn Nhan Ca Bích ân ái hòa hợp vô cùng, đoán chừng cãi nhau cũng không có quá mấy lần, hắn bây giờ làm như vậy là cố ý để xa lánh đối phương, dù sao cũng phải tìm một lý do…

Hoàn Nhan Bình biểu lộ hiển nhiên là tiếp nhận cái loại thuyết pháp như thế này:

– Xem ra tỷ phu lần này gặp được nhiều chuyện kinh thiên, chắc là kiến thức được khai sáng không ít a, nhanh nói cho muội biết một chút đi…

Nhìn lấy nàng một mặt biểu lộ hiếu kỳ, Tống Thanh Thư Thư liền nói:

– Này… này… muội biểu hiện không khỏi làm cho ta đau lòng quá đi, ta suýt chút nữa là mất mạng rồi, vậy mà muội lại nói là mở mang kiến thức…

– Đây không phải là còn chưa có chết sao…

Hoàn Nhan Bình xem thường, nhìn thấy Tống Thanh Thư Thư như muốn nổi giận, lúc này mới cười nói…

– Thôi được rồi… được rồi, muội chỉ trả đũa chọc giận tỷ phu một chút, về cái tội khi dễ tỷ tỷ…

– Ặc…

Nhìn thấy Hoàn Nhan Bình trước mặt với đôi mắt linh xảo háo hức trông mong, Tống Thanh Thư Thư phát hiện mình rất khó mà tức giận được với nàng…

– Thôi được… đến tột cùng muội muốn biết cái gì đây?

– Lấy chuyện nào kinh tâm động phách lớn nhất thì nói thôi, tỉ như tỷ phu làm thế nào mà bị cái gọi là Hoàng Dung, nữ nhân của Tống Triều bắt mang đi, trong đoạn thời gian đó phải mặt với Hoàng Dung như thế nào?

Hoàn Nhan Bình mặt hy vọng nhìn xem hắn, phảng phất như hài tử chờ lấy gia trưởng kể chuyện xưa vậy.

Những vấn đề này Tống Thanh Thư Thư sớm có sở liệu, đã chuẩn bị không trật vào đâu được, hắn nói rất là êm tai, còn đem một số chi tiết khoa trương lên một chút, Hoàn Nhan Bình nghe được thỉnh thoảng há hốc miệng kinh ngạc.

– Cũng may mắn cái gọi nữ nhân Hoàng Dung kia coi như cũng thủ tín, cuối cùng thả tỷ phu ra… nếu không, muội sẽ…

Hoàn Nhan Bình vỗ trước ngực, oán hận không thôi, nói đến đây, cũng không biết vì sao, đột nhiên ngừng không nói.

Tống Thanh Thư Thư khẽ giật mình, liền hỏi:

– Thì muội sẽ… làm gì?

Hoàn Nhan Bình ưỡn bầu ngực no tròn ra:

– Muội sẽ tự mình xua quân Nam Hạ, công phá Tương Dương Thành đem nữ nhân Hoàng Dung kia bắt trở về rồi ném vào bên trong Hoán Y Viện, báo thù cho tỷ phu…

Chú ý tới ánh mắt Tống Thanh Thư Thư kinh ngạc, nàng sắc mặt đỏ lên, vội vàng nói tiếp:

– Tỷ phu cũng đừng suy nghĩ nhiều, muội làm như vậy không phải vì tỷ phu, mà chính là vì tỷ tỷ…

Tống Thanh Thư Thư cười nói:

– Yên tâm đi, ta cũng không tự mình quá đa tình mà cho là vị công chúa kiêu ngạo của chúng ta giận dữ xung quanh vì lam nhan (mặt xanh…)

– Cái gì gọi là lam nhan?

Hoàn Nhan Bình ngơ ngác hỏi.

– Ngô Tam Quế trước kia vì Trần Viên Viên, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, ta không phải nữ nhân, vậy dĩ nhiên phải gọi lam nhan(mặt xanh)

Tống Thanh Thư Thư giải thích nói, Hoàn Nhan Bình bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng lên:

– Nói cái gì mà loạn thất bát tao vậy, nhìn bộ dáng của tỷ phu, đừng nói là diện mạo so với Phan An, Tống Ngọc (trong tứ đại mỹ nam nức tiếng thời Trung Hoa cổ, gồm: Phan An, Tống Ngọc, Lan Lăng Vương, Vệ Vương Giới), chỉ việc so trong giới quý tộc Kim quốc, người anh tuấn hơn tỷ phu đã có khối người, tỷ phu tính là gì mà là lam nhan chứ?

Tống Thanh Thư Thư thần sắc ảm đạm:

– Thì ra trong mặt của muội, tỷ phu ta chỉ là một người tầm thường như vậy sao?

Hoàn Nhan Bình nhất thời gấp, ấp úng nói:

– Thực ra… thực ra… thì tỷ phu cũng không có kém như vậy a, tuy dung mạo có chút khó coi, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem như là anh tuấn oai vũ…

Lúc Hoàn Nhan Bình đứng dậy, vì cái ghế băng ghế để sát cạnh giường Tống Thanh Thư, mà nàng thì không để ý đến với tư thế đứng của mình, hạ thể của nàng hơi ép vào thành giường, còn Tống Thanh Thư thì nằm nghiêng trên giường quay ra hướng của nàng nói chuyện, vì thế chẳng khác gì khuôn mặt của hắn chỉ cách cái gò mu đang lúp xúp phồng ra thành cái mô nhỏ dưới làn vải quần bị ép vào thành giường có một gang tay, hắn liền nhắm mắt lại như là yếu ớt mỏi mệt, thực chất là âm thầm lén lút hít sâu vào để ngửi lấy, một cái mùi thịt âm hộ của nữ nhân tản mát ra từng hồi nhàn nhạt bay vào mũi của hắn, tuy không giống như mùi hương thơm cơ thể nhưng lại kích thích hắn vô cùng…

Nhớ đến tối hôm qua lúc nhìn thấy nàng trong hoàng cung quyết đoán sát phạt nhanh lẹ, ai ngờ hôm nay thấy nàng như một tiểu cô nương, còn có như là đưa cái âm hộ ra trước mắt mình tựa như mời gọi, cái sự chuyển biến này quá lớn khiến hắn thực sự có chút chấn kinh, tuy nhiên sau khi chấn kinh thì hắn cũng hiểu ra chút ít điều gì, với kinh nghiệm phong phú của mình đối với nữ nhân, từ bên trong cử chỉ lời nói cho đến việc làm của Hoàn Nhan Bình, hắn bén nhạy phát giác được nàng đối Đường Quát Biện tựa hồ có một loại tình cảm khác thường, chỉ bất quá bời vì lễ nghi luân lý cũng hoặc là do nàng còn trong sáng tinh khiết, khiến cho nàng chưa có nhận rõ chính nội tâm của mình.

“Đường Quát Biện chẳng lẽ thật sự là Phan An chuyển thế sao a, đã có thê tử Hoàn Nhan Ca Bích một nữ nhân hoàn mỹ dạng này, lại còn vô tình lơ đãng trêu chọc tim của tiểu di tử…” Tống Thanh Thư âm thầm tắc lưỡi, vì muốn cứu nhóm Tống Viễn Kiều, không thể nói được chính mình bây giờ lại cần phải dẫn đạo một chút cảm tình của Hoàn Nhan Bình.

“Ta làm như vậy có phải là quá vô sỉ hay không đây?” Sự việc nước đã đến chân, Tống Thanh Thư bây giờ lại có chút do dự, “Ai, có lẽ ta làm người xấu cũng không hoàn toàn đủ triệt để được…”

– Uy… tỷ phu không đến mức yếu ớt như vậy, khi nghe muội nói thế chứ a?

Thấy Tống Thanh Thư hai mắt nhắm lại, sắc mặt âm tình bất định một mực không nói gì nữa, Hoàn Nhan Bình mắt hạnh trợn tròn liền hỏi.

– Không, ta chỉ là chợt nhớ tới Hoán Y Viện vừa rồi muội mới nhắc đến.

Tống Thanh Thư lấy lại tinh thần, hời hợt liền chuyển hướng đến Hoán Y Viện…

– Hừ, cái chỗ đó rất thích hợp để những nữ nhân Tống Quốc không ai bì nổi kia ẩn trú!

Hoàn Nhan Bình nói một câu không rõ ràng, cũng không có muốn nhắc thêm về chuyện này, mà ngược lại nàng còn hỏi hắn thêm một số chi tiết.

Tống Thanh Thư run lên, nghi ngờ nhìn lấy nàng:

– Muội làm gì mà hỏi ta cặn kẽ như vậy? Giống như là đang thẩm vấn ta vậy…

Hoàn Nhan Bình xấu hổ:

– Muội cũng biết là không gạt được tỷ phu, thực ra lần này hoàng đế ca ca cũng cảm thông cho tỷ phu có thương tích trong người, nên ân chuẩn tỷ phu không cần đến Thượng Thư Tỉnh báo kết quả nhiệm vụ vừa rồi, tuy nhiên sự tình thì vẫn cần phải hỏi rõ ràng về mọi phương diện, cũng không thể tin vào lời của đám người Hải Lăng Vương, cho nên muội mới đứng ra nhận đón lấy việc này…

– À… thì ra là thế…

Tống Thanh Thư thở nhẹ nhỏm, chỉ cần không phải cố tình nhắm vào mình thì tốt rồi, tiếp lấy thì hắn cùng nàng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi.

Tuy nhiên vì để gia tăng cơ hội tiếp xúc cùng Hoàn Nhan Bình, Tống Thanh Thư mỗi lần trả lời Hoàn Nhan Bình, lời nói đều cố tình giữ lại không nói ra hết rõ ràng, chính là để mấy ngày sau khiến cho nàng phải đến hỏi cho kỹ càng hơn, Hoàn Nhan Bình tuy mơ hồ cũng thấy điều này, thế nhưng vẫn là giả như cái gì cũng không biết, nàng chỉ cho rằng Đường Quát Biện muốn thân cận gặp mặt mình thường xuyên hơn mà thôi, một trái tim lại bị kích động phanh phanh trực nhảy, tuy nhiên rất nhanh liền bị lý trí của nàng đè xuống.

Mấy ngày sau đó Tống Thanh Thư càng cố gắng xa lánh Hoàn Nhan Ca Bích, ngày kế tiếp nói không được mấy câu, ngược lại thì cùng Hoàn Nhan Bình trò chuyện bình thường vui vẻ, nhìn thấy thế Hoàn Nhan Ca Bích đối với chuyện này vừa cao hứng lại là vừa thương tâm.

Sáng sớm vào một ngày, Hoàn Nhan Bình cao hứng chạy đến tìm Tống Thanh Thư Thư, ống quần nhét tại bên trong đôi ủng thô, làm cho cặp chân dài phác họa thon dài thẳng tắp, phối hợp với bên hông dây đeo gọn gàng, càng thêm lộ ra eo nhỏ đứng thẳng, một cô nương tràn ngập sức sống thanh thanh tú động lòng người đứng ở trước mặt hắn:

– Tỷ phu, đừng học theo những người Hán kia, cả ngày cứ ngây ngốc ở trong phòng dưỡng thương, chúng ta là người Nữ Chân nên tại trên lưng ngựa để khôi phục thương thế thì tốt hơn a… Đi… muội mang tỷ phu cùng đi đến vùng ngoài thành đông săn bắn…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Số ký tự: 0