Phần 115
2021-05-12 11:29:00
“Hoàng Sam Nữ?”
Tống Thanh Thư nhíu mày, chính mình sở dĩ đến Kim Quốc là nhờ nàng cung cấp tin tức, bây giờ nàng lẻ loi đơn thân độc mã chạy đến hoàng cung Kim Quốc thích khách, hiển nhiên giữa nàng cùng với Kim Quốc đã có cái gì ân oán, thì ra trước đó tại Thiếu Lâm Tự thì nàng có nói với mình liên quan tới tin tức Tống Viễn Kiều, chỉ sợ cũng không phải là có gì hảo tâm, chẳng qua là muốn lợi dụng mình đến Kim Quốc để gây náo loạn.
– Thấy đẹp mắt không?
Tống Thanh Thư đang trầm tư, đột nhiên nghe được một giọng nói nhàn nhạt.
– Rất là đẹp mắt…
Tống Thanh Thư vô thức hồi đáp…
– Vậy ngươi đã nhìn xem thấy hết rồi, có đủ chưa?
Thanh âm kia có mấy phần giận tái đi.
Tống Thanh Thư lúc này lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
– Xinh đẹp như vậy, cho dù nhìn ngắm cả một đời cũng không đủ, còn vừa rồi chỉ mới nhìn một chút thôi, làm sao mà nói là đủ chứ?
– Hừ…
Hoàng Sam Nữ lạnh lùng hừ một tiếng, nàng ngồi dậy, thân thể dựa vào ở đầu giường…
– Nếu không phải niệm tình phân thượng vừa rồi ngươi thay ta băng bó vết thương, lại thêm ngươi chỉ là một tên thái giám, thì ngươi bây giờ đã chết rồi…
– Nữ hiệp nói năng có nhiều giận dữ, nhưng tấm lòng thì mềm như đậu hũ, cho nên đâu có nỡ nào làm chuyện khó dễ cho tiểu nhân chứ, phải không?
Tống Thanh Thư đưa tay muốn đỡ nàng, lại bị nàng đẩy ra, hắn liền oán thầm, chẳng lẽ ngươi cũng giống như Mộc Uyển Thanh lập cái gì lời thề, nam tử nào đầu tiên nhìn thấy dung mạo thì sẽ gả cho hắn?
Vừa nghĩ tới Mộc Uyển Thanh, trong lòng Tống Thanh Thư liền ấm áp, cũng không biết nàng đến Cô Tô kết quả như thế nào rồi, hy vọng tại thời khắc mấu chốt báo ra tên tuổi của mình, chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm gì…
Hoàng Sam Nữ xì một cái:
– Miệng lưỡi trơn tru, ta nhìn thấy ngươi không hề giống một tên thái giám, trái ngược lại giống…
Nói đến đây nàng ngậm miệng không nói tiếp…
– Ngược lại giống cái gì?
Tống Thanh Thư lúc này trong lòng cảm thán, chính mình cũng coi như là đã quen biết nhiều mỹ nhân, lấy dung mạo khí chất mà nói, Hoàng Sam Nữ tất nhiên có tâm tính ổn định nhất, dựa theo tình huống nếu đối với các mỹ nhân khác, vừa rồi khi ngất đi đến khi tỉnh lại, nếu phát hiện hắn đã nhìn thấy hết trước ngực của mình khi đã cởi áo ra chỉ còn cái yếm, thì thế nào cũng một sống, hai chết tìm cách giết hắn… cho dù vị trí của hắn bây giờ chỉ là một tên thái giám, còn Hoàng Sam Nữ thì phân định rõ ràng, chỉ là một tên thái giám chứ không phải là nam nhân chân chính nên nàng không để tâm tới…
– Không có gì, chỉ là ta nghĩ đến trước kia từng đụng phải một tên chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, miệng lưỡi trơn tru…
Hoàng Sam Nữ lắc đầu nói.
Tống Thanh Thư một mặt cổ quái, nữ nhân này nói không phải là ta chứ? Ban đầu ở Thiếu Lâm Tự nàng cũng đánh giá mình như thế, trực giác của nữ nhân quả thật là đáng sợ…
– Ngươi làm sao vậy?
Hoàng Sam Nữ liếc hắn, thấy vẻ mặt của hắn kỳ quái, nên hỏi.
Tống Thanh Thư giật mình, cười cười nói:
– Lấy tư thái của nữ hiệp như thế này, tên chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt kia lại có thể để nữ hiệp nhớ kỹ như vậy, khẳng định cũng không tầm thường…
Lời nói của hắn phảng phất nhắc lại Hoàng Sam Nữ nhớ lại, chỉ thấy ánh mắt của nàng mờ mịt, thì thầm nói ra:
– Hắn xác thực là không bình thường…
Rất nhanh Hoàng Sam Nữ liền biết được mình đã thất thố, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lại:
– Ta chuẩn bị trị thương, ngươi mau đi ra ngoài!
Tống Thanh Thư buồn bực nói ra:
– Nhưng đây là phòng của tiểu nhân mà…
– Từ bây giờ trở đi, bổn cô nương sẽ sử dụng gian phòng này…
Hoàng Sam Nữ xem như đây là chuyện đương nhiên nói ra.
– Ách…
Tống Thanh Thư rất muốn nói với nàng một câu ngươi vô liêm sỉ, bộ dáng của nàng rất có phong phạm giống như hắn a…
Ngay vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa:
– Hưng công công… Hưng công công…
Hoàng Sam Nữ bỗng nhiên đứng dậy, một ánh hàn quang của thanh kiếm liền gác ở trên cổ Tống Thanh Thư:
– Bên ngoài là ai?
Đối mặt vấn đề nàng hỏi, Tống Thanh Thư cũng không biết trả lời thế nào, dù sao hắn không phải là chân chính Tiểu Hưng Quốc, trời mới biết là ai đang tới.
– Um… là tới tìm tiểu nhân…
Tống Thanh Thư lập lờ nước đôi nói…
– Nói nhảm!
Hoàng Sam Nữ lườm hắn, nghe phía bên ngoài tiếng đập cửa càng gấp rút, nàng đưa tay đem hắn đẩy ra phía ngoài qua…
– Ngươi hẳn phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đừng quên tử huyệt trên người của ngươi chỉ có ta mới có khả năng giải khai…
– Tiểu nhân biết rồi…
Tống Thanh Thư lúc này đang phiền não vô cùng, nghĩ thầm bên ngoài có phải là người của hung thủ giết Tiểu Hưng Quốc kia, phát hiện được Tiểu Hưng Quốc không chết, nên cho người chạy tới xác minh a?
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư liền cảnh giác lên, bất quá bây giờ có một nan đề, chính mình tuy không sợ gì hung thủ kia, thế nhưng là tại trước mặt Hoàng Sam Nữ, chính mình lại không tiện hiển lộ võ công…
– Hưng công công… Hưng công công…
Bên ngoài tiếng kêu thúc đến càng gấp hơn…
– Gấp cái gì mà gấp, làm như là có người chết vậy…
Tống Thanh Thư tức giận nói…
Cẩn thận từng chút một mở ra cửa viện, Tống Thanh Thư phát hiện đứng ở ngoài cửa là hai tên tiểu thái giám, khẽ giật mình:
– Có việc gì thế?
– Ai ui… hoàng hậu nương nương chờ Hưng công công lâu như vậy, mà công công lại còn ở nơi này ung dung…
Hai tên tiểu thái giám liền kéo hắn chạy ra ngoài…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.vip/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
– Hoàng hậu nương nương?
Nghe được mấy chữ này, Tống Thanh Thư liền bừng tỉnh, khó trách tiểu hưng quốc chỉ là một tên thái giám hàng lục phẩm, mà ngay cả ngự tiền thị vệ cũng muốn nịnh bợ hắn…
Trong phòng lại đang còn có nữ thích khách, Tống Thanh Thư muốn nói gì, nhưng hai tên tiểu thái giám lại không quản đến hắn, không nói thêm lời gì đã kéo hắn đi, Tống Thanh Thư cố ý la lên:
– Chậm một chút chậm một chút, ta trong phòng còn có chút việc…
– Ui… Hưng công công, Hoàng Hậu nương nương triệu kiến, chúng ta những làm nô tài làm sao mà không vung ra chân chạy tới, chuyện của nương nương là quan trọng nhất, công công có chuyện gì thì cũng để lại phía sau đi…
Hai tên tiểu thái giám ngươi một lời, ta một câu, làm cho Tống Thanh Thư cũng không biết làm như thế nào để nói tiếp, bất tri bất giác đã bị hai tên tiểu thái giám kéo đi càng lúc càng xa.
“Hy vọng đừng để cho Hoàng Sam Nữ hiểu lầm là Tống Thanh Thư ta là cố ý đào tẩu” Tống Thanh Thư nghĩ đến, rồi rất nhanh kịp phản ứng, ta đang cải trang thành nhân vật khác, nàng nghĩ như thế nào thì đâu có cái gì liên quan tới mình đâu? Chỉ là đáng tiếc đến giờ vẫn không biết nàng tên gọi là gì?
Tống Thanh Thư hơi có vẻ tiếc nuối, lần trước tại núi Thiếu Thất chỉ biết là nàng họ Dương, cũng không biết gọi là Dương gì, nàng lần trước còn nhắc đến l Dương gia tướng, chẳng lẽ nàng là nữ tướng Dương môn đi ra?
Tống Thanh Thư suy nghĩ một lúc cũng nghĩ không ra đầu mối gì, chỉ có thể tìm cơ hội lại nói bóng nói gió hỏi dò về nàng mà thôi, bây giờ chính mình là một tên thái giám, nàng chắc cũng an tâm không có cái gì để mà đề phòng mình…
– Hoàng hậu nương nương vội vã tìm ta như vậy là có chuyện gì?
Tống Thanh Thư rốt cục cũng quay trở lại trên thân vị hoàng hậu kia, thế là muốn từ trong miệng của hai tên tiểu thái giám hỏi ra chút gì, miễn sẽ đến lúc đó lộ ra sơ hở gì…
Nào biết hai tên tiểu thái giám lại nhìn nhau:
– Chuyện này chúng ta không biết, không phải là nương nương thường xuyên triệu hoán công công sao a?
Tống Thanh Thư chợt cảm thấy mình đã thất ngôn, vội vàng nói lãng qua:
– Ai dà cái trí nhớ này, hôm nay trong hoàng cung bị nữ thích khách kia nháo trò, làm cho trong lòng bất ổn…
Hai tên tiểu thái giám tán thành gật đầu, có việc liền bàn luận lên:
– Nghe nói nữ thích khách kia võ công cao cường, ngay cả tả phó đô kiểm cùng hợp lực cũng đều không bắt lại được.
– Đúng vậy… nếu không phải là tự mình tổng quản đại nhân xuất thủ, lúc đó mới đánh trọng thương nữ thích khách kia, nếu không thì nữ thích khách kia hoàn toàn không chút nào nghênh ngang rời đi, lúc đó thì thể diện Đại Kim Quốc cũng không có ánh sáng a…
– Nghe nói là tổng quản đại nhân ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, do đánh lén nên mới đắc thủ được…
– Xuỵt, tiểu tử ngươi có mấy cái mạng, lại dám phía sau nói loạn về tổng quản đại nhân?
– A… cái miệng này, Hưng công công… tiểu nhân muốn nói là tổng quản đại nhân thần công cái thế, thích khách kia lại chỉ là nữ lưu, không phải là đối thủ của tổng quản đại nhân!
Nhìn thấy tên tiểu thái giám bộ đáng kinh sợ, Tống Thanh Thư thầm cười, tùy ý phất vẫy tay:
– Hai ngươi cứ yên tâm, ta cái gì cũng không nghe thấy…
Lúc này tên tiểu thái giám mới thở một hơi:
– Hưng công công đúng là người có nghĩa khí…
Trên đường đi cùng với hai tên tiểu thái giám lôi kéo quan hệ, Tống Thanh Thư dần dần đối với thói quen và lối nói việc làm của Tiểu Hưng Quốc đại khái cũng cân đong đo đếm biết được, chứ không lát nữa trước mặt hoàng hậu nương nương biểu hiện quá bất hợp lý, hẳn là sẽ bị người nhìn ra sơ hở…
Rất nhanh một hàng ba người đã đi tới trước tẩm cung hoàng hậu, hai tên tiểu thái giám đem Tống Thanh Thư đưa đến trước cổng thiên môn, sau đó liền vội vàng rời đi, Tống Thanh Thư không tránh khỏi phân vân, thì cửa thiên môn mở ra, bước tới một cung nữ, không kiên nhẫn liếc hắn:
– Làm sao muộn như vậy mới đến, hoàng hậu đã đợi lâu rồi, nhanh đi theo ta…
Tống Thanh Thư bất động thanh sắc đi theo đằng sau nàng, đã có trước giáo huấn, hắn không dám tùy tiện đáp lời, trời mới biết tên Tiểu Hưng Quốc này cùng cung nữ có một chân hay không, dù sao trong hoàng cung vẫn tồn tại sự mập mờ giữa thái giám và cung nữ rất nhiều, vì tịch mịch mà bọn họ dùng chân tay hoặc đồ vật để giải tỏa cơn động dục lẫn nhau, mọi người tự mình yêu đương, chỉ là không thể cùng giường, nhưng bất quá cũng có thể tranh thủ những lúc nghỉ ngơi sờ soạng an ủi cho hạ hỏa mà thôi, lúc này đây thì lại nhìn thấy tựa như cung nữ đang cong cong cái mông, lắc qua lắc lại như là thu hút ánh mắt nhìn của hắn, chỉ là một cung nữ trong tẩm cung hoàng hậu mà đã có cái mông cong vểnh lên như thế này rồi…
Nghĩ đến đây Tống Thanh Thư âm thầm mỉm cười một mình.
– Mau vào đi thôi, cười ngây ngô cái gì…
Cung nữ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thấy nụ cười hắn, nhịn không được trợn mắt trừng một cái, thuận tay đẩy hắn vào bên trong…
“Hình như mình đánh giá quá cao cái địa vị này của Tiểu Hưng Quốc a, một cung nữ bình thường cũng dám đối với hắn như vậy…”
Đương nhiên không thể nào chỉ là một cung nữ mà có thể đẩy được hắn, bất quá hắn rất phối hợp làm ra bộ dáng lảo đảo, rồi nhanh chóng dò xét cảnh vật chung quanh, một bên suy nghĩ, “Cung nữ này không có tiến vào, còn đóng cửa lại, chẳng lẽ tên thái giám Tiểu Hưng Quốc này cùng với hoàng hậu có cái bí mật gì mập mờ không muốn để cho ai biết?”
Rất nhanh Tống Thanh Thư liền phủ định cái suy đoán này, cho dù hoàng hậu nếu quả thật muốn được thỏa mãn dục vọng mạnh mẽ của mình, trong nội cung còn có đám nam nhân thị vệ hoặc là thái y, cũng không có khả năng lại tìm đến một tên thái giám…
– Tiểu Hưng Tử, ngươi tới rồi sao?
Một giọng nói lười biếng từ đằng sau tấm lụa mỏng truyền đến, Tống Thanh Thư theo tiếng kêu nhìn lại, thì gặp nằm trên giường phượng là một nữ nhân nở nang uyển chuyển, lấy thị lực của Tống Thanh Thư, tấm màn mỏng như cánh ve kia đương nhiên ngăn không được ánh mắt của hắn, đem dung mạo nữ nhân kia nhìn thấy rất rõ ràng.
Một đôi mắt hàm ẩn xuân thủy cùng bờ môi xinh đẹp hồng nhuận phơn phớt, vòng eo có vài phần đầy đặn, bờ mông kiên quyết với tư thế nằm nghiêng hơi lắc nhẹ khiến cho có thể làm cho bất luận nam nhân nào nhìn thấy đều nhiệt huyết sôi trào, dục hỏa đốt người trước thân thể thành thục mềm mại ngạo nhân ẩn giấu ở bên trong cái cung bào thiếp thân, cao quý hoàng hậu lúc này đã trút bỏ hết trên người mình xiêm y rườm rà, chỉ có bên trong cái áo thiếp thân bằng tơ màu vàng nhạt và cái yếm nhỏ màu đỏ, thân hình của nàng thật sự là hoàn mỹ, đôi bầu vú đầy đặn như mật đào vểnh lên, đường cong cái mông sung mãn cùng với cái tiểu nội khố ẩn hiện bên dưới cũng là màu đỏ khiến cho mắt người tỏa sáng.
Nữ nhân này da thịt trắng nõn sáng bóng, nhìn bộ dáng chỉ tầm ngoài ba mươi tuổi, nhưng Tống Thanh Thư đã sớm điều tra, Bùi Mạn đương kim hoàng hậu Kim Quốc cũng nhanh ngoài bốn mươi tuổi, xem ra nàng bảo dưỡng dung nhan thân hình của mình rất tốt, lại thêm có lẽ là là nàng là hoàng hậu, toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ khí chất cao quý, càng thể hiện đến thần thái nhất quốc chi mẫu phát huy vô cùng tinh tế, phối hợp với dáng người nàng đầy đặn uyển chuyển, nói cho cùng thì nàng cũng là thuộc hạng đệ nhất mỹ nhân…
– Tiểu Hưng tử, hôm nay ngươi lá gan tựa hồ rất lớn, dám dùng ánh mắt càn quấy như vậy nhìn xem bổn cung!
Hoàng Hậu hừ một tiếng, thanh âm đột nhiên trở nên uy nghiêm.
Tống Thanh Thư lại không phải là cái gì mà chưa từng thấy qua chuyện trong cung, biết ngữ khí của hoàng hậu tuy nghiêm khắc, thế nhưng cũng không có chính thức tức giận, thế là thuận thế mỉm cười nói:
– Chẳng qua là hôm nay nô tài nhìn thấy nương nương quá mức xinh đẹp, nhịn không được nên hai mắt nhìn nhiều, mong rằng nương nương thứ tội…
– Hừ…
Hoàng Hậu sắc mặt rõ ràng hòa hoãn một chút, lại khởi đến:
– Chẳng lẽ bổn cung bình thường thì không xinh đẹp phải không?
“Thật sự hôm nay là một ngày xúi quẩy!” Tống Thanh Thư phiền muộn vô cùng, nữ nhân này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, may mắn hắn ứng phó về phương diện này cũng thuộc hạng cao thủ, linh cơ nhất động đáp:
– Nương nương bình thường thì ung dung hoa quý đẹp giống như mẫu đơn, hôm nay lại đẹp lại là kiều diễm như hoa hồng vậy.
– Nhìn không ra ngươi lại có chút nói chuyện hoa mỹ như vậy…
Hoàng hậu liếc hắn tán thưởng, rất nhanh bên trong ánh mắt của hoàng hậu toát ra đến một sự cô đơn…
– Tuy nhiên ngươi chỉ là một tên thái giám thì đâu hiểu thực chất cái gì, kiều diễm như hoa mà không người biết thưởng thức thì cũng sẽ khô héo mà thôi…
Tống Thanh Thư nghe được âm thầm kinh hãi, đã sớm nghe nói hoàng hậu và hoàng đế Kim Quốc không hợp, xem ra thật sự là có sự tình này a, cái loại vấn đề này mẫn cảm, hắn đương nhiên không dám xen miệng vào, vạn nhất đối phương dưới cơn nóng giận liền đẩy hắn ra ngoài xử trảm, thì lúc đó mình phải bại lộ thân phận…
– Còn đứng ngây ngốc nơi đó sao, mau tới đây xoa bóp (án ma) cho bổn cung…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro