Phần 109
2021-05-12 11:29:00
Chuyện cho tới bây giờ, cho dù Tống Thanh Thư không muốn đơn độc đối mặt với Hoàn Nhan Ca Bích thì cũng không có cách, bất quá hắn nghĩ lại, ở chung với một nữ nhân xinh đẹp, chí ít so với nhìn thấy Hoàn Nhan Lượng với khuôn mặt đáng ghét kia cũng tốt hơn nhiều, tuy nhiên ngoài mặt vẫn là biểu đạt ra vẻ áy náy, rồi cũng hướng đến Hoàn Nhan Lượng cáo từ.
Hoàn Nhan Lượng cứ việc còn muốn nhìn ngắm Hoàng Nhan Ca Bích một hồi, chẳng qua phu phụ nhân gia đã như vậy nói, hắn đành phải nhìn theo phía sau Hoàng Nhan Ca Bích rời đi, lúc nhìn theo cái mông tròn của nàng vểnh cao cao một cách tự nhiên, hắn càng phát giác toàn bộ những cơ thiếp trong phủ đều là dung chi tục phấn, chẳng có người nào có được cái mông khêu gợi như là Hoàng Nhan Ca Bích, tâm tình không khỏi vì đó mà phiền não.
Hai người lúc rời đi đương nhiên không biết tâm tư của Hoàn Nhan Lượng, tuy nhiên nữ nhân trời sinh có giác quan mẫn cảm, nên khi bọn họ ngồi lên trên xe ngựa, Hoàn Nhan Ca Bích nhíu mày, nhỏ giọng nói với Tống Thanh Thư:
– Muội luôn cảm thấy Hải Lăng vương huynh cứ có ánh mắt nhìn vào thân thể của muội rất là quái lạ…
Tống Thanh Thư từ miệng của Đường Quát Biện thì biết được Hoàn Nhan Lượng lâu nay một mực ngấp nghé vị nữ nhân xinh đẹp trước mắt này, bất quá Tống Thanh Thư về sau biết hai người là đường huynh muội, cũng có chút hoài nghi Đường Quát Biện phán đoán sai, dù sao Hoàn Nhan Lượng cho dù háo sắc, muốn làm ra cái loại sự tình trái với đạo lý luân thường này, nghe qua cũng hơi rợn cả người, đương nhiên vẫn cẩn thận là hơn, nên phòng bị vẫn phải phòng bị, chỉ là không cần thiết phải nói ra khiến cho Hoàng Nhan Ca Bích kinh khiếp.
– Hoàn Nhan Lượng mặc dù háo sắc, nhưng muội dù sao cũng là công chúa chi tôn, đồng thời cũng là đường muội của hắn, nên hắn cũng phải phân rõ nặng nhẹ…
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng an ủi.
– Hy vọng là như vậy đi…
Hoàn Nhan Ca Bích ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trên lồng ngực Tống Thanh Thư…
– Oát Cốt Lạc, trên người của huynh bây giờ thương tổn còn đau phải không?
Nhìn lấy ngón tay ngọc của nàng lướt qua trên người, Tống Thanh Thư cảm thấy có chút không được tự nhiên:
– Không có gì đáng ngại, chỉ bất quá trên đường đi xa, nên bây giờ có chút mệt mỏi…
Hoàn Nhan Ca Bích trên mặt lộ ra đau lòng:
– Vậy huynh cố ngủ một chút đi, khi nào tới phủ muội sẽ đánh thức huynh dậy…
Tống Thanh Thư gật đầu, hắn biết Hoàn Nhan Ca Bích là thê tử của Đường Quát Biện, chính mình dùng dịch dung thì có thể giấu diếm được tất cả mọi người, nhưng ở trước mặt nàng thì rất dễ dàng bại lộ, bởi vậy hắn ít nói chuyện, cố ý làm ra một bộ đôi mắt như là buồn ngủ không mở ra được.
Thực ra hắn cũng cân nhắc đem chân tướng sự thật nói cho đối phương biết qua, bất quá mục đích quan trọng nhất chuyến này của hắn, là vì để tìm cách cứu nhóm Tống Viễn Kiều, nên cần phải lấy thân phận của Đường Quát Biện yểm hộ, nếu bây giờ nói ra cho Ca Bích biết rõ chân tướng, hắn không xác định đối phương đến tột cùng sẽ có phản ứng gì, nếu như nàng lập tức đến vạch mặt Hoàn Nhan Lượng ra, đó là điều lớn nhất mà Tống Thanh Thư không muốn nhìn thấy.
Tống Thanh Thư kéo qua một cái cái gối đệm, đang muốn dùng để làm gối đầu, tùy tiện nằm tại trong xe nhắm mắt qua, nào ngờ Hoàn Nhan Ca Bích một tay đoạt lấy cái đệm trong tay hắn, một bên liếc nhìn hắn, một bên vỗ vỗ lên cái bắp đùi của mình:
– Đem đầu gối lên nơi này đi, để muội có thể giúp huynh xoa bóp thư giãn một chút…
Cứ như vậy cái loại đãi ngộ hương diễm như thế này, hắn không phải là chưa có hưởng thụ qua, tuy nhiên trước kia đối với hắn thì ai cũng nữ nhân của mình, còn như bây giờ là một thê tử của người khác đang không biết rõ tình tình huống thật sự về trượng phu mình, thật đúng là hắn chưa từng gặp qua.
“Việc này trời biết, đất biết, ta biết, ở chỗ này ta giả trang cái gì a” Tống Thanh Thư âm thầm khinh bỉ mình, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được nhịp tim của mình đập nhanh so bình thường mấy phần…
Dù sao những động tác này cũng chuyện thân mật bình thường giữa phu phụ với nhau, Tống Thanh Thư cho là nếu mình làm quá mức xa lạ thì sẽ lại gây cho đối phương hoài nghi, do dự một chút liền đem đầu gối đi lên trên bắp đùi của Hoàn Nhan Ca Bích.
Cái loại xúc cảm mềm mại co giãn tràn ngập kinh người khiến cho trong lòng Tống Thanh Thư rung động, hắn vội vàng tập trung ý chí, trong lòng hiện lên một mơ hồ lo lắng, tuy nhiên hắn đã trải qua vô số lần kinh nghiệm thực tế về dịch dung, thuật dịch dung của hắn đã đạt tới cấp độ xuất thần nhập hóa, chỉ sợ ngay cả A Chu bây giờ đã kém rất rất xa hắn, nhưng trong khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, hắn vẫn là lo lắng bị đối phương phát hiện ra điều sơ hở gì…
Bất quá, nhàn nhạt mùi thơm thân thể của nàng từ trước mặt bay tới, điều này làm cho hắn lập tức tâm viên ý mã (*chỗ này ngon muốn xơi chỗ khác)! Hương thơm nữ nhân thành thục đem toàn thân hắn bao vây lấy như là tắm gió xuân vậy!
Vẻn vẹn gần trong gang tấc là cái âm hộ vưu vật thần bí kia càng làm cho hắn hai mắt tỏa sáng, trước mắt khuôn mặt hắn cơ hồ đang áp vào đến bên bẹn đùi của mỹ phu nhân, nóng rực khí tức càng không ngừng phun vào bên trên cái âm hộ nàng, lại khiến cho toàn thân Hoàn Nhan Ca Bích trở nên không được tự nhiên, nàng hơi nhúc nhích hai chân, hàm râu của hắn nham nhám như là xuyên thấu qua làn vải lụa cọ quẹt lâm châm vào lớp da thịt mềm mại của bắp đùi non nàng, một chốc sau từ chính giữa hai chân của nàng bắt đầu tỏa ra cái mùi hăng hăng nhàn nhạt đặc thù từ cái âm hộ khi vừa chớm động tình, tựa như vờn quanh đọng trên chóp mũi của hắn…
Hoàn Nhan Ca Bích trên mặt đã trở nên ửng đỏ trở nên kiều diễm ướt át, đôi mắt hạnh kia lúc này càng là ẩn chứa xuân thủy nhộn nhạo! Còn Tống Thanh Thư thì trong lúc đang lo được lo mất trước tình huống này, trải qua giây khắc lơ đãng thì Hoàn Nhan Ca Bích hơi có vẻ giật mình trở về thực tại là trượng phu mình vẫn còn đang trọng thương, những ngón tay của nàng liền nhẹ nhàng tại trên huyệt thái dương hắn xoa xoa, có lẽ là vì muốn trượng phu có thể nghỉ ngơi tốt hơn, có thể vì để trấn định lại lửa dục đang sắp nhen nhóm, nên nàng không có nói gì với Tống Thanh Thư, ngược lại nhẹ nhàng hát ra một bài không biết tên…
Mặc dù Tống Thanh Thư nghe qua không hiểu ý tứ của bài hát này, tuy nhiên thanh âm Hoàn Nhan Ca Bích giống như nước chảy êm đềm róc rách, dễ nghe êm tai, đồng thời còn có một ý vị tĩnh khí an thần, Tống Thanh Thư vừa rồi dục hỏa một mực kéo căng, tâm thần bất tri bất giác liền trầm tĩnh lại…
“Đường Quát Biện mãng hán này, lại có một thê tử tốt như vậy” Tống Thanh Thư vốn là công lực đại tổn, vì đã cố ý để cho bên trong thân thể của mình trúng phải kịch độc của Âu Dương Phong, trong khoảng thời gian này còn phải thường xuyên ứng phó với Hoàn Nhan Lượng, còn bây giờ thì phải dùng các loại thăm dò với Hoàn Nhan Ca Bích, nên sau khi an tĩnh trở lại thì cũng đã mệt mỏi, Tống Thanh Thư cuối cùng thế mà bất tri bất giác lâm vào mộng đẹp.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://bimdep.vip/
– Nhỏ giọng một chút, choi chừng lão gia thức tỉnh – phát hiện được thân thể của mình đang dị động, Tống Thanh Thư lập tức liền thức giấc, hắn nhận biết mấy người hầu đang muốn mang mình đưa lên một cái kiệu mềm.
– Muội thấy huynh đang ngủ say, nên không có muốn đánh thức, định cho hạ nhân đem kiệu đưa huynh vào trong phủ…
Biết hắn đã tỉnh, Hoàn Nhan Ca Bích áy náy, vội vàng giải thích nói.
“Bọn họ đến rất đúng lúc,” Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, liền có chủ ý…
– Cũng không biết là tại vì còn mệt mỏi hay không, ta hiện tại choáng váng đầu óc, cứ để cho bọn họ mang ta vào trong cũng được.
Hắn tuy thông qua các loại tin tức thì biết được nhiều chi tiết, nhưng dù sao vẫn chưa có từng đến trong nhà Đường Quát Biện, vạn nhất lát nữa đi vào nhầm đường, dù là nữ nhân ngu ngốc đến mấy cũng sẽ phát giác được việc không bình thường, bây giờ có kiệu ngồi thẳng đến nơi thì khỏi phiền lòng.
Nghe được trượng phu nói thế, thần sắc Hoàn Nhan Ca Bích liền khẩn trương lên, một bên an bài hạ nhân cẩn thận mang Tống Thanh Thư đi, một bên phân phó nha hoàn đi mời ngự y, nàng vôn là muội muội được đương kim hoàng thượng thương yêu nhất, chuyện mời vài ngự y đến thì không ai dám nói cái gì.
Tống Thanh Thư âm thầm lo lắng, tuy nhiên so với giấu diếm thê tử của Đường Quát Biện, thì ứng phó với những ngự y đó mà nói, thì có thể là đơn giản hơn rất nhiều.
Trong cái thế giới này, ngự y mặc dù là y thuật cao minh nhất trong các thầy thuốc, nhưng vẫn phải dựa theo tứ chuẩn là nhìn, nghe, hỏi, sờ mấy loại này, Tống Thanh Thư sớm liền chuẩn bị lý do thoái thác, lại thêm lợi dụng nội công cải biến mạch đập cũng không phải việc khó, bởi vậy hữu kinh vô hiểm bình tĩnh ứng phó những ngự y mà Hoàn Nhan Ca Bích mời đến…
Cuối cùng Hoàn Nhan Ca Bích nghe được kết luận của ngự y là Đường Quát Biện cũng không có nguy hiểm tính mạng, tuy nhiên cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi một đoạn thời gian dài, lúc tiễn đưa ngự y qua đi, Hoàn Nhan Ca Bích nhìn lấy trượng phu nằm yên ở trên giường, nàng lặng lẽ rơi lệ:
– Sớm biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, muội đã yêu cầu hoàng huynh phái người khác đi rồi…
Tống Thanh Thư vội vàng an ủi nàng vài câu, đột nhiên trong lòng hơi động, làm bộ trong lúc lơ đãng nói:
– Lần này ta đụng phải người Tống, bọn họ tựa hồ đã biết về tin tức của Hoán Y Viện rồi…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://bimdep.vip/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Tống Thanh Thư không dám trực tiếp hỏi nàng tin tức về Hoán Y Viện, bởi vì lời nói của Đường Quát Biện rõ ràng là biết đến Hoán Y Viện, cho nên hắn chỉ có thể nói bóng nói gió mà thôi.
May mắn Hoàn Nhan Ca Bích không hề có nghi ngờ, trong lúc vô tình lộ ra đầy đủ tin tức:
– Chuyện này làm sao có thể được chứ, Hoán Y Viện được thiết kếu nằm sâu trong hoàng cung, ngay cả người của triều đình biết đến sự tồn tại của Hoán Y Viện cũng chỉ là số ít, muội biết được cũng là do huynh cùng Bình nhi nói chuyện nên mới biết được, vậy thì Tống nhân làm sao có thể biết?
“Bình nhi?” Tống Thanh Thư giật mình, vậy Bình nhi này đến tột cùng là ai? Chính mình làm sao không có chút nào biết đến? Nghe giọng nói của Hoàn Nhan Ca Bích, thì Bình nhi này rõ ràng là một người có quan hệ rất là quen biết, Tống Thanh Thư không dám hỏi thăm, vội vàng nói lãng:
– Ta cũng không được rõ lắm, có lẽ Tống nhân có con đường thu thập tin tức của riêng họ…
Hoàn Nhan Ca Bích thần sắc liền lo lắng:
– Vậy thì phải mau chóng thông tri cho hoàng huynh cùng Bình nhi, để bọn họ sớm thương lượng cách đối phó.
Tống Thanh Thư vội nói:
– Yên tâm đi, chờ lúc sứ giả của hoàng thượng đến đây thì ta sẽ nói cùng hắn…
Đùa cái gì vậy chứ, hắn sao có thể làm cho thông tri cho Kim Hi Tông cùng với Bình nhi thần bí kia, một khi đả thảo kinh xà thì việc hắn muốn cứu nhóm Tống Viễn Kiều lại càng thêm khó.
– Vậy cũng được…
Hoàn Nhan Ca Bích nói, nàng vốn là đối với việc triều chính thì không có quan tâm nhiều…
– Oát Cốt Lạc, hãy để muội nhìn xem thương thế trên người của huynh thử xem…
Nàng vừa nói, vừa đưa tay luồn vào bên trong y phục của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư bất chợt bị động tác của nàng làm cho giật mình, tuy hắn đã sớm chuẩn bị, trên thân cũng tạo nên dấu vết thương thế, nhưng chỉ có thể lừa gạt một chút đám người Hoàn Nhan Lượng, chứ như thế nào lừa được Hoàng Nhan Ca Bích vị thể tử kề cận bên gối này, dù hắn có thuật dịch dung cao minh đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ có thể làm cho dung mạo giống như đúc với Đường Quát Biện, còn về phần một số chi tiết đặc thù trên thân thể, thì Tống Thanh Thư cũng không phải thần tiên, chắc chắn là không có cách nào thể hiện đầy đủ được, đương nhiên rất khó lừa qua đối phương là thê tử cùng giường chung gối với Đường Quát Biện.
Thời khắc điện quang hóa thạch, Tống Thanh Thư liếp chụp lấy bàn tay của Hoàng Nhan Ca Bích, trong lúc vội vàng lại nghĩ không ra lý do gì để cự tuyệt đối phương, trong lúc nhất thời cứ ngẩn người ra.
Hoàn Nhan Ca Bích bị động tác của hắn làm cho không hiểu ra sao, trên mặt dần dần lộ ra vẻ hồ nghi:
– Huynh… tại sao đây là…
Tống Thanh Thư đột nhiên linh cơ nhất động, một tay hắn nắm chặt trong lòng bàn tay của nàng, một tay duỗi qua bụng dưới bằng phẳng của nàng vuốt ve:
– Đã lâu như vậy không gặp, muội càng ngày càng thêm xinh đẹp…
Hoàn Nhan Ca Bích khuôn mặt ửng đỏ lên, tuy nàng là nữ nhân thảo nguyên, mặc dù so với các nữ nhân quý tộc của Nữ Chân đã là đoan trang dịu dàng hơn nhiều, nhưng vẫn không đến mức thẹn thùng giống như nữ nhân Giang Nam, ngược lại oán trách lườm Tống Thanh Thư một chút:
– Huynh bây giờ đang có thương tích trong người, làm sao lại động đến cái loại ý nghĩ… muốn cái kia chứ?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm mình có ý nghĩ muốn cái gì vậy ta?
Nhìn thấy hắn bộ dáng ngơ ngác, Hoàn Nhan Ca Bích cũng cảm thấy mình tựa hồ hơi quá, vội nói bổ sung:
– Chờ huynh chữa khỏi vết thương, lúc đó huynh muốn như thế nào thì muội đều chiều theo thế đó.
Thấy được nàng một bộ đã muốn, khi nhớ tới cái mùi vị từ cái âm hộ của nàng tỏa ra lúc vừa rồi hắn gối đầu lên bẹn hàng của nàng, giờ lại nói đừng… thật là quyến rũ động lòng người, Tống Thanh Thư rốt cuộc minh bạch không khỏi dở khóc dở cười: “Ặc… trước đó mình còn một mực buồn rầu lo lắng các vấn đề xảy ra khi cùng nàng chung giường sẽ làm cho bị lộ, hiện tại xem ra, dù nàng có ham muốn đến thế nào chăng nữa, căn bản cũng sẽ không để cho mình đụng vào thân thể của nàng khi thương thế vẫn chưa hồi phục…”
Trong phòng không gian có chút mập mờ xấu hổ, thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói thanh thúy êm tai:
– Tỷ tỷ, nghe nói tỷ phu vừa quay trở về à?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên quay đầu hướng cửa nhìn lại, bởi vì hắn nằm ở trên giường, đầu tiên đập vào mi mắt là một đôi ủng nhỏ tinh xảo, lúc ánh mắt dời lên thì thấy đôi chân thon dài thẳng tắp khiến hắn âm thầm kinh hô, chính mình nhận biết nữ nhân đếm không hết, nhưng người có thể phân cao thấp đôi chân dài miên man này sợ chỉ có Da Luật Nam Tiên mà thôi.
Sau khi hết kinh khiếp, Tống Thanh Thư lúc này mới kịp dò xét người vừa bước vào, một cô nương dung mạo thanh tú, dáng người thon động lòng người đang đứng tại cửa ra vào, làn thu thuỷ kiều mị lưu chuyển rung động, hắn đến bây giờ mới có cơ hội chân chân chính chính quan sát cô nương trước mắt, chỉ thấy nàng một thân y phục màu trắng bằng tơ mỏng nhẹ, đội lên trong lớp áo là đôi tuyết phong sung mãn không nhỏ, hai chân của nàng đường cong giống như điêu khắc nhu hòa kết hợp, làm cho trong lòng của Tống Thanh Thư không tự chủ liền có ảo tưởng tượng lên, nếu có một đôi chân dài như thế với cặp trần đùi ngọc xinh đẹp kẹp lấy phần eo của mình sẽ có cái cảm giác kích thích đến dạng gì? Cô nương trước mắt này xinh đẹp như vậy, phấn khắc ngọc xây, một thân thể săn chắc so sánh với Nhan Hoàng Ca bích được xưng đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc cũng không có chút thua kém, chỉ là nàng không có một loại khí chất cao nhã thánh khiết thiếu phụ mà thôi…
– Bình nhi, làm sao muội biết mà tới đây?
Thấy vị cô nương này, Hoàn Nhan Ca Bích liền lộ ra một nụ cười hiểu ý.
“Bình nhi?” Tống Thanh Thư giật mình, chẳng lẽ đây chính là Bình nhi mà trước đó Hoàn Nhan Ca Bích nhắc qua a? Nghe khẩu khí của cô nương này, tựa hồ chính là muội muội của Hoàn Nhan Ca Bích, Bình nhi… Hoàn Nhan Bình chẳng lẽ là nàng?
– Trong khoảng thời gian này, tỷ tỷ trà không thiết, cơm không nghĩ, g đêm luôn ngước nhìn lên bầu trời xa xăm đầy sao, trông mong khi ánh trăng cuối cùng tàn lụi thì tỷ phu sẽ trở về, muội muội đương nhiên cũng phải đi qua thăm hỏi một chút chứ…
Hoàn Nhan Bình thân thiết nắm lấy bàn tay của Hoàn Nhan Ca Bích, đột nhiên thấy Tống Thanh Thư đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt không tránh khỏi ửng đỏ, nàng nhăn nhăn cái mũi ngọc tinh xảo hừ một tiếng…
– Hừ… tỷ tỷ, tỷ phu này cũng không thành thực chút nào, từ lúc muội bước vào cửa thì ánh mắt bắt đầu cứ nhìn chằm chằm vào muội a…
Tống Thanh Thư không nghĩ tới bề ngoài Hoàn Nhan Bình yếu đuối thế mà lại hung hãn như vậy, suýt chút nghẹn lấy…
Ngược lại thì Hoàn Nhan Ca Bích tựa như quá quen thuộc với cảnh tượng này, nàng duỗi ra ngón tay trong suốt nhẹ nhàng chỉ nhẹ trên cái trán Hoàn Nhan Bình:
– Ngươi lúc nào cũng chọc ghẹo tỷ phu của ngươi được…
– Hừm…
Hoàn Nhan Bình buông ra khỏi bàn tay tỷ tỷ, bước nhanh đến bên sát giường, từ ở trên cao nhìn xuống nhìn Tống Thanh Thư…
– Tỷ phu, từ khi nghe được huynh xảy ra chuyện, trong khoảng thời gian vừa rồi tỷ tỷ có thể nói mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, nếu không phải là hoàng huynh không cho phép, thì tỷ tỷ nàng đã sớm tự mình đi tìm huynh rồi, vì thế huynh cũng không thể ăn trong chén mà nhìn trong nồi, làm ra chuyện có lỗi với tỷ tỷ a…
Vừa rồi trong lúc hai tỷ muội nói chuyện với nhau, Tống Thanh Thư đã suy đoán đến Hoàn Nhan Bình bình thường chắc chắn hay đùa giỡn với Đường Quát Biện, bởi vậy lời này của nàng hẳn không phải là đang tức giận cái gì, vì thế hắn tùy tiện cười ha hả ứng phó, chỉ bất quá không biết vì sao, nhìn trước mắt cô nương vênh vang đắc ý, bản tính cái miệng ba hoa lại bạo phát, quỷ thần xui khiến nói một câu:
– Tiểu nha đầu, lông của ngươi còn chưa mọc đủ, mà suy nghĩ cái gì lung tung, tỷ tỷ của ngươi thì đã có đủ lông đủ cánh, cho nên so ra vẫn xinh đẹp hơn ngươi nhiều…
Hoàn Nhan Bình không ngờ tới trước giờ tỷ phu này luôn luôn bị mình ức hiếp thế mà bây giờ lại phản kích sắc bén như vậy, nhất thời giật mình đứng yên tại nguyên chỗ, bên trong ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Tống Thanh Thư âm thầm la lên hỏng bét, chính mình vì nhất thời nhanh miệng, sợ rằng sẽ gây nên sự hoài nghi của hai nàng.
Lúc này Hoàn Nhan Bình mới kịp phản ứng, không chỉ là không có tức giận ngược lại còn cười rộ lên:
– Tỷ tỷ… chuyến đi này tỷ phu học được miệng lưỡi trơn tru, vì thế tỷ tỷ phải thật tốt xem chừng giữ lấy, nói không chừng tỷ phu mới vừa từ ở nơi nào đó pha trộn với nhiều nữ nhân khác nên bây giờ bộ dạng mới suy yếu như vậy a…
– Chỉ ở chỗ này nói bậy nói bạ…
Hoàn Nhan Ca Bích nhịn không được trừng Hoàn Nhan Bình…
– Tỷ phu của ngươi hiện tại có thương tích trong người, thân thể hư nhược yếu ớt, ngươi đừng có lại ức hiếp trêu ghẹo hắn, vạn nhất làm động tới thương thế thì thêm phiền phức…
– Được rồi… được rồi…
Hoàn Nhan Bình bất mãn hừ hừ…
Lúc này làn vải tơ y phục của Hoàn Nhan Bình rõ ràng tựa như dán thật chặt lên thân thể có lồi có lõm của nàng, không biết có phải là ảo giác hay là vì nàng đang đứng cận sát bên giường, ánh mắt của Tống Thanh Thư lại có thể rõ ràng trông thấy, tại bên trong cái yếm hai bầu vú đầy đặn thẳng đứng như hai ngọn núi theo thân thể của nàng nhẹ nhàng rung động, bên dưới hạ thể nàng cũng triển hiện hơi mờ hình dáng cái tiểu nội khố đang ôm lấy cái gò mu phồng lên, hai sợi dây nhỏ của cái tiểu nội khố tại vị trí bên dưới hông thắt lấy hình nơ con bướm cũng là ẩn hiện thấy được, khuôn mặt xuất sắc dưới sống mũi là cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi mê người, một hít một thở, hơi hơi khép mở lấy, đôi tay đang khoanh lấy trước ngực cũng không cách nào che hết hai bầu vú săn chắc no tròn, dưới cái yếm màu trắng càng làm nổi bật hai điểm nho nhỏ đỏ hồng của đầu núm vú, có thể nói là vô tận câu dẫn nam nhân, lộ ra vô cùng chói mắt…
– Biết phu phụ hai người đang muốn được ân ái, cứ ở trước mặt muội mà diễn trò xuất sắc, các người không buồn nôn, chứ còn muội thì buồn nôn muốn chết đây…
Nói xong tiện tay ném một cái hộp đến trên giường của Tống Thanh Thư:
– Tỷ phu, đây là thiên niên nhân sâm muội ăn trộm từ Thái Y viện mang đến huynh, để tỷ tỷ nấu canh cho huynh uống đi, trong cung còn có việc, muội phải về trước đây…
Nói xong Hoàn Nhan Bình cũng không chờ phu thê bọn họ giữ lại, vội vã quay đi bờ eo thon, từ phía sau hiện lên cái bờ mông cao thẳng, nhìn xem hai mảnh mông thịt rất tròn hướng phía trên nhếch lên hình thành đường vòng cung ưu mỹ chẳng khác gì là cái mông Hoàn Nhan Ca Bích, chỉ là săn chắc và hơi nhỏ hơn một chút mà thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro