Phần 99
2024-08-05 07:37:35
– À… chỉ tiện tay mà thôi, Lý… đạo cô không cần phải quan tâm đến.
Tống Thanh Thư đặt chén rượu xuống, cười nhạt, trong khoảng cách gần quan sát Lý Mạc Sầu.
Mặt má đào, trước ngực dựng đứng thẳng đôi bầu vú đang phập phồng, eo thon, dáng người cao cao, bên dưới cái đạo bào rộng thùng thình là một đôi chân dài với cái gò mu nhô rất cao mà hắn vừa thoáng nhìn thấy qua lúc nàng rơi xuống, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, lấy theo miêu tả mỹ mạo của nàng có lẽ không thua kém gì Tiểu Long Nữ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên lời nói không ngoa.
Bị Tống Thanh Thư đưa tầm mắt nhìn qua chằm chằm, Lý Mạc Sầu đó cảm giác không được tự nhiên, nếu một nam tử dò xét nhìn nàng như vậy, nàng sớm đã trở mặt.
Nhưng ánh mắt của hắn đầy ấm áp, thêm nữa tựa như là thưởng thức tán thưởng, huống chi hắn vừa xuất thủ cứu giúp, cho nên Lý Mạc Sầu rất khó sinh ra phản cảm, đành phải lẳng lặng đứng yên.
Bất quá qua nhiều năm trôi qua, Lý Mạc Sầu còn cho tới bây giờ cũng chưa có được nam nhân nào nhìn bằng ánh mắt trìu mến như vậy, trên mặt nàng có chút khô nóng, rất nhanh liền hai má hơi ửng hồng.
Một chiêu biến đổi, toàn bộ ánh mắt trong tửu điếm đều tập trung vào trên thân Tống Thanh Thư, với thần sắc khác nhau.
Kim Luân Pháp Vương sắc mặt biến hóa, một kích lôi đình của Huyền Trừng đại sư, lão tự nghĩ bản thân nếu chống đỡ thì cũng tạm lánh phong mang được, nhưng không có nghĩ đến người nam nhân trẻ tuổi này, bằng vào chỉ là một chiếc đũa thì có thể đem cây thiền trượng nặng đến hơn mười cân đánh bay đi, phần công lực cùng với độ chính xác lực đạo nắm chắc, thật sự là rợn cả người.
Triệu Mẫn lúc này nhìn qua mới thấy rõ hình dạng Tống Thanh Thư, không khỏi sững sờ, nhẹ ồ lên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc:
– Như thế nào lại là hắn?
– Mẫn Mẫn, ngươi nhận thức hắn sao?
Hoa Tranh công chúa cảm thấy trên người nam tử trẻ tuổi kia có một loại khí thế bình thản ung dung xuất trần, nghe được Triệu Mẫn lẩm bẩm tự nói, tò mò nhìn nàng.
– Um… có thể xem như là nhận thức.
Triệu Mẫn vẫn còn sững sờ chưa khôi phục lại.
– Kỳ quái, hôm nay nhìn thấy hắn so với lúc trước thì hoàn toàn bất đồng?
Tống Thanh Thư từng ngoại hiệu có Ngọc Diện Mạnh Thường, bên ngoài đương nhiên là khôi ngô tuấn tú, nhưng lúc trước lòng dạ nhỏ mọn, dẫn đến trên mặt luôn luôn một làn chí khí tối tăm bướng bỉnh phiền muộn. Hôm nay Tống Thanh Thư công lực càng ngày càng cao, tại Thần Long đảo lại được Âu Dương Phong một câu điểm tỉnh, vì thế khí chất toàn bộ người lập tức đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, thần quang nội liễm, phiêu dật xuất trần.
– A di đà phật, thí chủ là người phương nào, vì sao phải xuất thủ cứu yêu nữ này?
Thấy Tống Thanh Thư dùng một chiếc đũa đánh bay thiền trượng, Huyền Trừng đại sư giật mình, trước đây tại Thiếu Lâm Tự, trong thiên hạ ngoại trừ nhân vật kia trong Tàng Kinh Các, những người còn lại không có ai mà Huyền Trừng đại sư để vào mắt.
Nào ngờ tại một tửu điếm nho nhỏ, liền gặp được nhiều cao thủ như vậy, nào là hai lão đầu có dung mạo hèn mọn bỉ ổi, còn có một tên phiên tăng mặt tròn, tuy rằng võ công của tên phiên tang có thể kém hơn mình, nhưng chắc hẳn cũng kém không quá xa. Còn người trẻ tuổi trước mắt này, bề ngoài bất quá tầm hai mươi tuổi, đang ngồi tại bàn lại có một loại cảm giác thâm sâu không lường được, trong thiên hạ lúc nào lại xuất hiện một nhân vật trẻ tuổi lợi hại như vậy?
– Tiểu bối chỉ là một người qua đường, nhìn thấy vị cô nương này sắp mất mạng, có chút không đành lòng, cho nên mới xuất thủ cứu giúp, mong rằng đại sư thứ lỗi.
Người trong thiên hạ vừa biết Tống Thanh Thư ám sát Khang Hy thất bại đã chết, nên Tống Thanh Thư trong lòng biết lúc này thân phận mình mẫn cảm, vì thế không muốn lộ ra tính danh bản thân.
Thấy Tống Thanh Thư quanh co không muốn lộ thân phận, Huyền Trừng đại sư trong lòng suy đoán thân phận nam tử trước mắt này, Bắc Kiều Phong? So với tuổi thì không hợp. Nam Mộ Dung? Võ công tựa hồ không có cao như vậy. Chẳng lẽ là người kia?
– Thì ra là Trương giáo chủ Minh giáo, các hạ cần gì phải giấu giếm thân phận vậy?
Huyền Trừng đại sư châm chọc nói.
Tống Thanh Thư nhịn không được mỉm cười, quay đầu nhìn qua Triệu Mẫn:
– Cho dù lúc này tiểu bối nguyện ý làm người trong lòng của vị quận chúa kia, chỉ sợ là nàng cũng sẽ có phản ứng đấy.
Tống Thanh Thư tuy nói sơ sài, nhưng Triệu Mẫn lập tức giận tái mặt, hừ lạnh một tiếng, tiện tay chụp lấy mũi cung tiễn của tên thị vệ đứng kế bên, nhắm hướng của Tống Thanh Thư phóng tới.
Triệu Mẫn bởi vì xuất thân cao quý, có rất nhiều cao thủ đứng đầu võ lâm dạy võ công cho nàng, vì vậy ra tay rất có phong cách quý phái, một mũi cung tiễn bị nàng tiện tay phóng ra, sự nguy hiểm không thua gì mũi tên của quân lính dùng cung bắn tới.
Tống Thanh Thư ung dung đưa lên tay, song chỉ kẹp lấy mũi tên:
– Đại sư cũng thấy được, ngoại trừ Mông Cổ dùng cung tiễn làm tú cầu định ước thì còn ai khác nữa.
Triệu Mẫn mặt phát lạnh, đang muốn phát tác, nào ngờ ngay lập tức nhoẻn miệng cười, giống như băng tuyết hòa hợp:
– Tống thiếu hiệp, mới qua một thời gian không gặp, chẳng ngờ võ công của ngươi tiến triển nhanh chóng như thế, xem ra công phu phái Võ Đang quả nhiên là bác đại tinh thâm a.
Nàng thật đúng là một nhân vật lợi hại!
Tống Thanh Thư cười khổ, nhiều năm qua Thiếu Lâm, Võ Đang không hòa thuận, thứ nhất là Thiếu Lâm Tự xem rằng Trương Tam Phong là phản đồ Thiếu Lâm, cho rằng võ công Võ Đang đều là học trộm tại Thiếu Lâm Tự, người của phái Võ Đang đương nhiên không vui, sở học võ công bọn họ rõ ràng đều là do Trương Tam Phong đường đường chính chính tự nghĩ ra, thứ hai là năm xưa Thiếu Lâm Tự bức tử Trương Thúy Sơn, đồng thời Du Đại Nham bị tuyệt học Thiếu Lâm Tự là Đại Lực Kim Cương Chỉ đánh đứt đoạn xương cốt toàn thân, vì vậy hai môn phái mặc dù đều là võ lâm danh môn chính phái, nhưng mối quan hệ một mực vô cùng bất thường…
Huyền Trừng đại sư say mê võ học như điên cuồng, nghe nói Võ Đang Trương Tam Phong võ công xuất thần nhập hóa, đồng thời tận sâu tận xương tủy hai môn phái chi tranh, chuyến này hạ sơn cũng có ý muốn tỷ thí phân cao thấp với người của phái Võ Đang.
Nghe được Triệu Mẫn đâm phá thân phận Tống Thanh Thư của phái Võ Đang, Huyền Trừng đại sư cười lạnh:
– À… thì ra là đồ tử đồ tôn của phản đồ Thiếu Lâm, khó trách không coi ai ra gì như vậy.
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong tửu điếm thoáng cái trở nên khẩn trương lên, Triệu Mẫn cũng không có ngờ tới Huyền Trừng đại sư sẽ không nể mặt như thế, Trương Tam Phong đức cao vọng trọng, Huyền Trừng đại sư lại gọi thẳng ra là phản đồ Thiếu Lâm, trong khi Tống Thanh Thư thân là đệ tử Võ Đang, liên quan đến danh dự Tổ sư, chỉ sợ là cục diện sẽ là một cuộc tử chiến.
Quả nhiên Tống Thanh Thư biến sắc, hắn mặc dù đối với phái Võ Đang không có cảm giác gì, hơn nữa đã bị Trương Tam Phong trục xuất ra khỏi Võ Đang, nhưng trên thân dù sao cũng là dấu ấn của phái Võ Đang, nếu như hôm nay tùy ý để người Thiếu Lâm vũ nhục Trương Tam Phong, nếu chuyện này lan truyền đi ra ngoài chốn giang hồ, bản thân hắn đã thật vất vả lấy lại thanh danh qua việc ám sát Khang Hy, để trôi qua chuyện này thì thật có chút không coi.
– Tiểu bối bất tài, nhưng cũng biết võ công Thiếu Lâm quan trọng dùng Phật hiệu hóa giải tà ma ngoại đạo, Phật hiệu càng cao, thì võ công mới có thể càng cao, tiến bối thân là đệ tử cửa Phật, nhưng trong lòng không hề có từ bi, lời nói ra khỏi miệng thì tham giận si đều có đủ, thật là xấu hổ cho một vị cao tăng với danh tự chữ Huyền…
Tống Thanh Thư ngữ khí bình thản, hai người đối lập bên trong, ở bên ngoài đứng xem thì thấy hoàn toàn chính xác cảm thấy Huyền Trừng đại sư rơi xuống hạng người tầm thường.
Nghe qua lời nói của Tống Thanh Thư, Huyền Trừng đại sư kinh ngạc không hiểu, nghĩ thầm tại sao lời nói của hắn lại giống như vị sư trong Tàng Kinh Các kia như đúc? Bất quá Tống Thanh Thư tuổi còn quá trẻ, Huyền Trừng đại sư không tin hắn thật sự có kiến thức thâm sâu như vậy, có thể mèo mù đụng phải chuột chết, liền hừ một tiếng:
– Võ Đang được xưng danh môn chính phái, ngươi bởi vì tham niệm sắc dục, xuất thủ cứu Lý Mạc Sầu nữ ma đầu, phái Võ Đang dung túng đệ tử như thế, vì thế môn phong mới có vấn đề…
Nghe được Huyền Trừng đại sư nói như vậy, Hạ Thanh Thanh tức giận giật lấy tay áo Tống Thanh Thư một chút, Lý Mạc Sầu cũng lúng túng, ngược lại thì Tống Thanh Thư hết sức bình tĩnh:
– Thứ nhất, tiểu bối từ lâu đã không còn là môn nhân của phái Võ Đang, có vị Triệu Mẫn quận chúa có thể làm chứng…
Nói xong hắn đưa tay ý bảo Triệu Mẫn, đổi lấy chỉ là một tiếng kiều hừ.
Tống Thanh Thư cũng không quan tâm, tiếp tục nói: ‘
– Thứ hai, đại sư lấy cái gì mà chứng minh tiểu bối ta là vì tham niệm sắc dục, mới cứu lấy vị Lý đạo cô này?
– Hừ… vừa rồi ánh mắt của người chằm chằm dò xét toàn thân yêu nữ này, ở giữa sân mọi người đều nhìn thấy.
Huyền Trừng đại sư mỉa mai nói.
– Về chuyện này ta có thể làm chứng cho Huyền Trừng đại sư…
Triệu Mẫn vỗ hai tay.
– Tống thiếu hiệp với ánh mắt vừa rồi nhìn Lý đạo cô này, quả thực là thiếu điều hận không thể lột sạch…
Nói đến nửa chừng, Triệu Mẫn cố ý ngừng không nói tiếp, nhưng ý tứ không cần nói thêm thì ai cũng biết.
Một bên Huyền Minh nhị lão thấy chủ tử mình lên tiếng, cũng thêm mắm thêm muối phụ họa, nương theo càn rỡ cười bỉ ổi.
Lý Mạc Sầu tức giận toàn thân phát run, tuy rằng cố kỵ bọn họ võ công cao cường, nhưng vẫn nhịn không được chuẩn bị ra tay, đúng thời điểm này Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đè tay lên bờ vai của nàng, khẽ lắc đầu.
Lúc này Tống Thanh Thư bàn tay để tại trên vai mình, dù nàng là người phá thiên hoang địa lại cũng không có tức giận, đã vậy còn cảm nhận được từ đầu vai truyền đến nhiệt lực lòng bàn tay của hắn, Lý Mạc Sầu đột nhiên ngượng ngùng như một cô nương…
Thấy Lý Mạc Sầu dần dần bình tĩnh trở lại, Tống Thanh Thư nhìn về Huyền Trừng đại sư nói ra:
– Tiểu bối có một chuyện xưa, xin đại sư nghe qua có thể bình luận cho biết.
Lúc này tất cả mọi người đều không hiểu thấu, Tống Thanh Thư lại tiếp tục nói.
– Ngày trước có một lão hòa thượng mang theo tiểu hòa thượng đi du ngoạn, khi đến một con sông hoang vắng không có đò, thấy một cô nương cũng đang muốn qua sông, nhưng lại không dám qua.
Lão hòa thượng liền chủ động cõng cô nương này chuyến qua sông, sau đó buông ra cô nương, rồi cùng tiểu hòa thượng tiếp tục đi.
Tiểu hòa thượng trên đường đi thầm nghĩ: “Sư phụ làm sao vậy? Dám cõng một cô nương qua sông…”
Một đường đi, trong lòng cứ thắc mắc, cuối cùng nhịn không được nên hỏi: “Sư phụ, người phạm giới rồi phải không? Tại sao lại cõng một nữ nhân…”
Lão hòa thượng thở dài: “Ta sớm đã buông ra, nhưng ngươi thì không có buông xuống được, nên cứ thắc mắc mà hỏi tới!”
Sau khi Tống Thanh Thư nói tới đây thì ngừng lại, nhưng trong tràng tất cả mọi người đều minh bạch ý của hắn, nghĩ đến đường đường đệ nhất nhân Thiếu Lâm hai trăm năm mới có một là Huyền Trừng đại sư bị hắn ví von là tiểu hòa thượng không bỏ xuống được…
– Tống thiếu hiệp nhanh mồm nhanh miệng, đáng tiếc dù cưỡng từ đoạt lý như thế nào, cũng không che giấu được các hạ xuất thủ cứu yêu nữ Lý Mạc Sầu này là sự thật.
Gặp đầu trọc của Huyền Trừng đại sư đã đỏ bừng, Triệu Mẫn liền mở miệng tương trợ nói.
– Quận chúa cho nói rất đúng, tại hạ thường ngày không có gì yêu thích hơn là yêu nữ, một khi nhìn thấy yêu nữ liền không nhịn được sinh ra thương hương tiếc ngọc.
Tống Thanh Thư đột nhiên lời nói xoay chuyển, nhìn thẳng phía Triệu Mẫn cười nói tiếp.
– Bất quá yêu nữ từ trong miệng Quận chúa nói ra, cũng chưa là gì cả, nói đến yêu nữ, ai có thể so sánh vượt qua được Quận chúa Triệu Mẫn đây?
Trong nháy mắt nét mặt Triệu Mẫn rất nhanh trở nên màu đỏ trắng.
– Thần Tiễn Bát Hùng, bắn chết bọn hắn.
Triệu Mẫn lạnh lùng nói ra.
– Bẩm vâng…
Thần Tiễn Bát Hùng không chút do dự, dựng cung kéo dây cung bắn liền một mạch, bọn chúng ai cũng đều là thần tiễn, cùng lúc mỗi lần bắn ra ba mũi tên, hơn nữa xạ tốc cực kỳ kinh người, các mũi tên bắn xong, đằng sau ba mũi tên đã đưa tiếp lên trên dây, mảy may không có động tác dư thừa.
Tuy rằng chỉ có tám người, nhưng trong chớp mắt liền một vùng loạn tên hướng đến phía Tống Thanh Thư bắn tới nhanh như chớp giật…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro