Phần 97
2024-08-05 07:37:35
– Quách Tĩnh là minh chủ võ lâm ở phương nam, mấy năm gần đây dày công luyện Cửu Âm Chân Kinh, dùng chí nhu nhập lại trong chí cương của Hàng Long Thập Bát Chưởng, chỉ sợ hiện giờ đã là võ lâm đệ nhất nhân.
Kim Luân Pháp Vương ngừng lại một chút, tiếp tục nói.
– Lúc trước tại anh hùng đại hội, lão nạp cùng hắn đã từng có giao thủ, hắn đúng chính xác danh bất hư truyền.
– Kim Luân Pháp Vương, quận chúa hỏi võ công của ngươi so với Quách Tĩnh thì như thế nào, ngươi nói nhăng nói cuội lâu như vậy, cuối cùng là đánh có thắng được hắn không?
Hoa Tranh cùng Triệu Mẫn chưa trả lời, thì một tên đầu đà bên cạnh mở miệng nói, trong giọng nói có vẻ châm chọc.
Kim Luân Pháp Vương ngẩng đầu nhìn lên, thấy đó là Lộc Trượng Khách cao thủ của Nhữ Dương Vương Phủ, một trong Huyền Minh nhị lão, mặt lóe lên tức giận rồi biến mất, một là cố kỵ hai người này võ công rất cao minh, hai là cũng nể mặt Nhữ Dương Vương Phủ, vì vậy chỉ là hừ lạnh một tiếng.
– Lộc tiên sinh chớ vội, quốc sư đang còn nói tiếp.
Triệu Mẫn cũng có chút không kiên nhẫn, bất quá Kim Luân Pháp Vương tại dưới tay Hốt Tất Liệt rất được sủng ái, nên không thể bỏ mặc song phương đánh võ mồm liền chen vào.
Đã có bậc thang hạ xuống, Kim Luân Pháp Vương thần sắc hơi hòa hoãn, tiếp tục nói:
– Lão nạp bất tài, lần trước chỉ có thể cùng Quách Tĩnh cân sức ngang tài. Chỉ là mấy năm gần đây lão nạp đang tu luyện tuyệt học Mật Tông là Long Tượng Bàn Nhược Công, nên cũng tự tin định có thể thắng được Quách Tĩnh.
Kim Luân Pháp Vương trong giọng nói có chút tự ngạo, lão cũng tự biết võ công hơi yếu hơn Quách Tĩnh, bất quá gần đây tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công nên mới lấy lại chút niềm tin…
– Vốn là chỉ cần quốc sư có thể tạm thời ngăn chặn được Quách Tĩnh là tốt rồi.
Triệu Mẫn vui mừng, đong đưa cánh tay Hoa Tranh nói.
– Thật ra thì muốn lấy tính mạng Quách Tĩnh không khó, chỉ cần cô cô đồng ý, điệt nữ sẽ sắp đặt mưu kế diệt trừ hắn.
Hoa Tranh trong đôi mắt mờ mịt, rất nhanh lắc đầu cự tuyệt:
– Không được, ta không cho phép ngươi làm như vậy…
Triệu Mẫn thở dài:
– Cô cô, thời gian sau này bởi vì có Quách Tĩnh, nên đại quân Mông Cổ không cách nào lướt qua được thành Tương Dương. Chúng ta hiện có nhiều nhân tài, muốn đối phó với Quách Tĩnh, thì có vô số thủ đoạn, thế nhưng vì đường ca vì làm theo lời dặn dò của cô cô, cho nên mới vẫn chừa cho hắn một con đường, những điều này Quách Tĩnh một chút cũng không biết, cô cô có cảm thấy đáng giá không vậy?
– Về cc huyện này có cái gì mà đáng giá hay không đáng giá…
Hoa Tranh thản nhiên.
– Năm xưa ngươi vì muốn cứu giáo chủ Minh giáo, không phải là cũng sẵn sàng vứt bỏ thân phận quận chúa sao?
– Cô cô, điệt nữ không muốn nhắc đến hắn.
Triệu Mẫn lông mi run rẩy, mặt không thay đổi nói.
– Thật không biết giữa các ngươi chuyện gì đã xảy ra.
Hoa Tranh thở dài, an ủi.
– Thật ra thì nhất đao lưỡng đoạn như vậy cũng không phải là chuyện xấu, hắn dù sao cũng là phản tặc đối nghịch với Đại Hãn, các ngươi nếu còn cùng một chỗ thì đối với tất cả đều không có lợi, cô cô không muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của ta.
Triệu Mẫn cố ra vẻ tươi cười, cũng không đáp lời, hai nữ nhân đều có tâm tư, rất nhanh rơi vào trầm mặc, rất nhiều cao thủ hộ vệ đi theo nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng lúc này.
Nhìn xem Triệu Mẫn xinh đẹp tuyệt trần, Tống Thanh Thư nghiền ngẫm, giữa nàng cùng với Trương Vô Kỵ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, mà dẫn đến hai người hôm nay trở mặt thành thù?
Nhưng rất nhanh hắn không nghĩ đến chuyện này nữa, tin tức chưa đầy đủ, thật sự khó có thể phân tích, Tống Thanh Thư liền đem vấn đề này gác lại một bên, mà bắt đầu tính toán nếu lúc này mình ra tay, thì có thể hay bắt được nàng quận chúa tướng mạo xinh đẹp như tiên, mưu mô hơn hồ ly này không?
Thần Tiễn Bát Hùng dù sao vẫn còn tính toán được, tuy rằng mỗi người đều có tiễn thuật xuất thần nhập hóa, nhưng trong tửu điếm là nơi không rộng rãi như bình nguyên, khoảng cách song phương quá gần, với lại trong tửu điếm hoàn cảnh phức tạp, tiễn thuật của bọn họ sẽ không tận dụng được hết khả năng để mà gây nguy hiểm.
Tùy tùng của Triệu Mẫn là A Đại, A Nhị, A Tam mỗi người cũng đều là đệ nhất cao thủ, nhưng trên đỉnh Võ Đang thì A Đại bị Trương Vô Kỵ cắt đứt một tay, A Nhị, A Tam thì bị đánh cho toàn thân xương gãy, cho dù bây giờ bọn họ đã là khỏi hẳn, ba người một thân võ công cũng phải giảm đi ít nhiều, nên cũng có thể tạm thời xem nhẹ.
Huyền Minh nhị lão với Huyền Minh Thần Chưởng âm độc vô cùng, làm cho ngay cả Trương Tam Phong cũng vô kế khả thi, hai người bọn họ liên thủ, ngay cả Trương Vô Kỵ võ công đại thành cũng khó chiếm được thượng phong với bọn họ, huống chi hiện tại còn có một Kim Luân Pháp Vương với võ công cũng chẳng hề thua kém Quách Tĩnh là bao, Tống Thanh Thư sau khi suy tình thì tặc lưỡi, nếu tất cả bọn họ đều thực liên thủ tấn công, bản thân hắn chỉ có đường bỏ chạy mà thôi.
Rất nhanh nghĩ tới chuyện lúc này bắt lấy Triệu Mẫn thì không có gì thực tế cả, Tống Thanh Thư cuối cùng bỏ qua cho dễ chịu trong lòng, tình hình như vậy cho dù có cố gắng hết sức cũng không thể làm được gì.
Trong lúc Tống Thanh Thư đang trầm tư, thì từ theo cửa ra vào rất nhanh một người nhất kiện đạo bào màu vàng hơi đỏ xuất hiện, đạo bào rộng rãi che giấu thân thể động lòng người của đạo cô, nhưng thanh mềm nhẹ uyển chuyển, thần thái kiều mỵ, mắt ngọc mày ngài, màu da bạch ngọc, dáng người thanh mảnh, thon dài tuyệt đẹp, vòng eo mềm mại tinh tế, đôi bầu vú như núi phong cao thẳng, thật đúng là một mỹ nhân xuất sắc, mỹ mạo đạo cô đi đến, với chiếc phất trần trong tay, đôi mắt đẹp nhìn quét một vòng tại trong tửu điếm, nhìn thấy đoàn người Triệu Mẫn thì hơi hơi nhíu mày, bất quá nàng tung hoành giang hồ đã nhiều năm, không muốn trước mặt người khác lộ ra vẻ e sợ, trong lòng nàng suy nghĩ nếu như đánh không lại, lấy khinh công của mình, thì chuyện tự bảo vệ mình có lẽ cũng không thành vấn đề, nên bồng bềnh tìm đến một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, gọi tiểu nhị mấy món chay…
Đạo cô tuy rằng chẳng có trang điểm, nhưng khuôn mặt má đào, khó nén giữa hai hàng lông mày phong lưu hấp dẫn, Tống Thanh Thư mỉm cười, cầm chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một miếng, hôm nay ngày tốt gì, vậy mà gặp được nhiều nữ nhân xinh đẹp đều tụ họp cùng một chỗ.
Huyền Minh nhị lão – Hạc Bút Ông thích hảo tửu, Lộc Trượng Khách thì háo sắc, đó cũng không phải là bí mật gì, Lộc Trượng Khách nhìn thấy nữ nhân trong cái đạo bào rộng thùng thình với dáng người thướt tha thì khó nén lòng, lão sờ lên cằm, cười hắc hắc nói:
– Tốt cho một nữ nhân mỹ mạo phong lưu, nhưng lại làm đạo cô thật sự là quá đáng tiếc.
Triệu Mẫn cùng Hoa Tranh ngồi một bàn, bọn tùy tùng thức thời phân tán ra, âm thầm thủ vệ lấy chính giữa hai vị kim chi ngọc diệp.
Ngoại trừ Thần Tiễn Bát Hùng đang trấn thủ các nơi hiểm yếu bên ngoài, những người còn lại đều dàn xếp ngồi xuống. Kim Luân Pháp Vương một người một bàn, Huyền Minh nhị lão một bàn, A Đại, A Nhị, A Tam một bàn, đám thị vệ thì tốp năm, tốp ba nhét chung vào một chỗ…
Lộc Trượng Khách khi nhìn thấy đạo cô xinh đẹp kia thì sắc tâm khó nhịn liền mở miệng trêu ghẹo, nhưng vì cố kỵ Hoa Tranh và Triệu Mẫn, nên không dám quá mức.
Nghe được ngữ điệu Lộc Trượng Khách có ý đùa giỡn, đạo cô xinh đẹp chân mày lá liễu dựng lên, trên mặt sương lạnh, tay áo vung lên, lập tức mấy cây ngân châm nhỏ màu bạc liền hướng về phía trên mặt Lộc Trượng Khách phóng tới.
Ngân châm tốc độ vừa nhanh vừa hiểm ác, người bên ngoài muốn cứu cũng không còn kịp, Lộc Trượng Khách cũng không có ngờ chỉ vì một câu vui đùa liền lập tức đưa tới họa sát thân, may là lão thuộc hạng cao thủ nên kịp thời dùng vũ khí, đem cây Lộc Đầu Trượng đưa ngay trước mặt, đúng lúc đón đỡ lấy mấy cây ngân châm.
Nhìn thấy mấy cây ngân châm lóng lánh cắm ngay cửa vẫn còn rung rung vì bị Lộc Đầu Trượng đánh bạt ra, Huyền Minh nhị lão đều là những tay dụng độc, liếc liền nhìn phía trên bám vào kịch độc, liền biến sắc:
– Băng phách ngân châm, ngươi là Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu?
Gặp băng phách ngân châm bị đối phương cản lại, Lý Mạc Sầu cũng âm thầm kinh hãi, nghe được hai người hô lên, hừ lạnh nói:
– Đúng chính là ta.
Lý Mạc Sầu hành tẩu giang hồ, bởi vì tàn nhẫn, nên có rất nhiều người nhắc tới tên của nàng thì như nhắc đến thần chết vậy, chẳng biết lúc nào, ngoại hiệu Xích Luyện Tiên Tử lan truyền nhanh chóng khắp giang hồ, tuy rằng cái tên êm tai, nhưng Lý Mạc Sầu lại không thích, huống chi lúc này bị người gọi thẳng tính danh.
– Hắc hắc, trong giang hồ sợ danh xưng Xích Luyện Tiên Tử, nhưng lão phu thì không để vào mắt.
Lộc Trượng Khách do chủ quan, suýt chút nữa thì bị lật thuyền trong mương, không nhịn được, liền giơ chưởng hướng về Lý Mạc Sầu công tới.
Kim Luân Pháp Vương trên mặt bình thản, vẫn ung dung uống trà, tự như ngồi xem cuộc vui, Hạc Bút Ông tuy rằng từ trước đến nay với sư huynh mình cùng chung đối địch, nhưng hai người thành danh đã lâu, liên thủ đối phó một cô nương thấy cũng không tiện, hơn nữa lão cũng biết rõ ràng lấy võ công của Lộc Trượng Khách, dùng đối phó với một Lý Mạc Sầu cũng dễ dàng, nên đứng thẳng tại chỗ, âm thầm nhìn theo sư huynh áp trận.
Bóng dáng Lộc Trượng Khách chưa đến gần, thì Lý Mạc Sầu đã cảm giác được bên trong chưởng phong âm hàn chi khí, nên không dám khinh thường, vừa vận khởi khinh công nhanh chóng thối lui, vừa giơ chưởng đón tiếp.
“Ầm…”
– Ngũ độc thần chưởng!
Lộc Trượng Khách nhìn thấy tay phải mình ửng đỏ, liền rất nhanh điểm mấy huyệt đạo trên tay, vận khởi chân khí đưa lên trên bàn tay ép máu độc ra ngoài.
– Huyền Minh Thần Chưởng, các ngươi là Huyền Minh nhị lão!
Lý Mạc Sầu mặt lúc này trở nên trắng bệch, may mắn mượn nhờ độc tính Ngũ độc thần chưởng, mới có thể chống đỡ được chưởng lực đối phương, nhưng dù là như vậy lúc này thân thể cũng đang bị hàn khí tập kích, nàng cố nén mới không để cho hàm răng run lên.
– Hừ… chờ lão phu bắt được ngươi, sau đó để xem ta hưởng dụng thân thể ngươi như thế nào cho biết…
Nhìn thấy lúc này đôi bầu vú cao ngất của Lý Mạc Sầu phập phồng lên xuống, Lộc Trượng Khách trong mắt hiện lên ánh dâm tà.
Triệu Mẫn và Hoa Tranh hai người cũng chú ý quan sát, khi nghe được Lộc Trượng Khách ám chỉ tràn ngập dâm tà nói, Hoa Tranh nhướng mày, đang muốn mở miệng, thì Triệu Mẫn đưa tay ngăn cản, nhỏ giọng giải thích:
– Cô cô, đạo cô này trong giang hồ ai cũng cho là đại ma đầu, người chết dưới tay nàng cũng không ít, cứ để cho Lộc tiên sinh trừng trị nàng cũng tốt.
Triệu Mẫn biết rõ đạo lý cầm cương, kẻ yêu thích tiền tài lấy tiền tài dụ dỗ chi, kẻ yêu thích quyền thế lấy quyền thế dụ dỗ, kẻ yêu thích nữ sắc thì lấy mỹ nữ dụ dỗ. Triệu Mẫn thấy không đáng vì một nữ nhân, mà để cho cao thủ tâm phúc của mình mất mặt, huống chi nữ nhân này vốn cũng không phải là hạng người lương thiện gì.
Nghe được Lộc Trượng Khách nói, Lý Mạc Sầu giận dữ, nàng xưa nay ngay cả tình lang Lục Triển Nguyên cũng chưa hề dám khinh bạc nàng, thì làm sao dung được dâm từ xấu xa như vậy, nên liền giơ tay lên, lại là mấy cây Băng phách ngân châm bắn tới, theo sau là cây phất trần công tới.
– Khinh công quá tốt…
Kim Luân Pháp Vương buông chén trà, tự đáy lòng tán thán nói.
Lý Mạc Sầu biết rõ công lực bản thân mình không bằng đối phương, liền hoán cải đấu pháp thành nhanh nhẹn linh hoạt, khinh công phái Cổ Mộ vốn là xảo diệu, bóng hình Lý Mạc Sầu liền nhanh như khói, nàng cũng không cùng Lộc Trượng Khách cứng đối cứng, hai người chưởng lực vừa chạm vào thì phân ra ngay, Lý Mạc Sầu chờ đợi tìm kiếm đối phương lộ ra sơ hở, sẽ lập tức cho lão một kích chí mạng.
Huyền Minh nhị lão khinh công từ trước đến nay là sở đoản, bởi vậy Lộc Trượng Khách võ công rõ ràng cao thâm hơn Lý Mạc Sầu, nhưng lại chỉ có thể cùng nàng bất phân thắng bại, với lại Băng phách ngân châm kỳ độc vô cùng, Lộc Trượng Khách một khi bị bắn trúng, rất có thể là phải nuốt hận tại chỗ.
– Sư huynh, đệ tới giúp huynh một tay!
Hạc Bút Ông gặp Lộc Trượng Khách yếu thế về khinh công, lâm vào cục diện bất lợi, tuy rằng cũng thấy Lộc Trượng Khách đang có thể dần dần thay đổi thế cục, nhưng lão lại lo lắng sư huynh bị Băng phách ngân châm đánh lén, nên không chờ đợi nữa mà gia nhập chiến cuộc.
Huyền Minh nhị lão am hiểu nhất là chi thuật hợp kích, hai người liên thủ, uy lực đâu chỉ lớn hơn gấp đôi, ngày xưa Trương Vô Kỵ cũng phải cố kỵ vài ba phần, huống chi võ công Lý Mạc Sầu còn dưới bọn họ một bậc.
Mắt thấy vòng tròn thân pháp nhanh nhẹn của Lý Mạc Sầu càng lúc thu hẹp lại, Tống Thanh Thư biết rõ qua không được bao lâu nữa nàng sẽ không còn đường thối lui, đang do dự có nên xuất thủ cứu giúp hay không, thì đột nhiên ngay cửa ra vào một tiếng Phật hiệu hùng hồn truyền đến.
– A di đà phật!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro