Phần 91
2024-08-05 07:37:35
Tống Thanh Thư vui mừng khôn xiết, nghỉ ngơi một chốc rồi tiếp tục ác chiến với Chu Chỉ Nhược đến sắc trời trắng bệch, mới ôm thân thể dương chi bạch ngọc nàng ngủ say.
Lúc Tống Thanh Thư chậm rãi tỉnh lại, sờ soạng bên cạnh, thì ngạc nhiên thấy trống không, lập tức giật mình mở mắt, mới phát hiện người đã biệt tăm phương trời.
“Mỗi lần làm xong thì âm thầm bỏ đi không lời từ biệt…”
Tống Thanh Thư xoa xoa thái dương, khi đứng dậy thì nhìn thấy trên giường đính một cây ngọc trâm, mặt trên còn có tờ giấy.
– Muội về Nga Mi, cần có thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ…
Nhìn chữ viết xinh xắn gọn gàng, Tống Thanh Thư khóe môi vểnh lên, mỉm cười, đồng thời đem cây ngọc trâm cùng tờ giấy cẩn thận cất vào trong người.
– Ai da… đã quên Hạ Thanh Thanh.
Chợt Tống Thanh Thư vỗ trán, nghĩ đến Hạ Thanh Thanh còn ngủ ở sát vách, có thể là sợ hãi suốt đêm, trong lòng áy náy, vội vàng chạy tới.
– Ơ kìa… đệ cam lòng từ bỏ thân thể mềm mại kia mà đi ra sớm vậy?
Làm Tống Thanh Thư đẩy cửa phòng vào, thì thấy Đông Phương Mộ Tuyết đã ở sẵn trong phòng, trong giọng nói tràn ngập châm chọc.
– Um… tại sao tỷ lại ở chỗ này?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, nhìn chung quanh, thì thấy Hạ Thanh Thanh y phục chỉnh tề, ngồi đối diện với Đông Phương Mộ Tuyết, đang nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm.
– Hừ… vẫn còn mang theo cái mặt nạ kia để làm gì?
Đông Phương Mộ Tuyết đôi mi thanh tú nhăn lại, ánh mắt nhìn Tống Thanh Thư có chút bất thiện.
– Chẳng qua là sợ người trong cung nhìn thấy.
Tống Thanh Thư định đem mặt nạ kéo xuống, đột nhiên chỉ vào Hạ Thanh Thanh.
– Tỷ đã nói với Hạ phu nhân?
Hắn lo lắng đột nhiên kéo mặt nạ, Hạ Thanh Thanh sẽ không chịu đựng được kích động, tâm trạng nàng giờ buồn phiền hay vui mừng cũng đều rất đau đớn.
– Tống công tử… đúng là ngươi sao?
Hạ Thanh Thanh cứ như vậy nhìn hắn, bên trong viền mắt đã có óng ánh long lanh nước mắt sắp chảy ra.
Tống Thanh Thư lấy mặt nạ xuống, tràn ngập thương yêu nhìn nàng:
– Hạ phu nhân… chính là tại hạ…
– Tống công tử…
Một làn gió thơm ập tới, Hạ Thanh Thanh nhào vào trong lồng ngực của hắn, ôm hắn thật chặt, trong miệng lẩm bẩm.
– Ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại… Tống công tử có biết khi ta nghe được tin Tống công tử bỏ mình, ta có bao nhiêu tự trách hận mình! Ta biết nếu ta không có quyết ý báo thù, lập kế hoạch bám theo Khang Hy để rồi được phong làm Bình phi, thì Tống công tử sẽ không lỗ mãng mà đi ám sát hắn…
Thấy Hạ Thanh Thanh có chỗ hiểu lầm, Tống Thanh Thư chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không có giải thích, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng, ôn nhu nói:
– Tại hạ trước đây đã đáp ứng Hạ phu nhân, nhất định sẽ giúp Hạ phu nhân báo thù, bây giờ Hạ phu nhân đã tin chưa?
– Tin… ta tin…
Hạ Thanh Thanh nước mắt lưng tròng, hai tay càng ôm hắn chặt hơn.
Một bên Đông Phương Mộ Tuyết nhìn thấy hai người ướt át như vậy, rùng mình vội vã đến rót một chén trà uống.
– Tống công tử… ta còn một chuyện cuối cùng mong Tống công tử đáp ứng…
Hạ Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nước mắt mông lung nhìn Tống Thanh Thư.
– Chuyện gì có thể làm được thì tại hạ nhất định đáp ứng.
Tuy rằng lúc trước cũng có thể mơ hồ cảm nhận được Hạ Thanh Thanh đối với mình có cảm tình, nhưng vì nàng toàn tâm toàn ý vì Viên Thừa Chí báo thù, dẫn đến Tống Thanh Thư không thể xác định nàng đối với mình có tình ý hay không, cho đến giây khắc này, hắn mới hoàn toàn cảm nhận được phương tâm đối phương đã triệt để thuộc về mình.
– Tống công tử đã thay ta giết hoàng đế Khang Hy, cũng xem như là… vì là Viên đại ca báo thù, ta đã rất thỏa mãn. Bây giờ ta không cần Tống công tử đi giết Đông Phương Bất Bại nữa…
Hạ Thanh Thanh thần thái lo lắng nhìn Tống Thanh Thư, tựa như chỉ lo hắn không đáp ứng mình.
“Ọc…”
Đông Phương Mộ Tuyết mới vừa uống hớp trà vào trong miệng thì không nhịn được phun ra ngoài, biểu hiện cổ quái trừng mắt với Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư chột dạ rời khỏi ánh mắt, tò mò nhìn Hạ Thanh Thanh:
– Tại sao vậy chứ?
– Đông Phương Bất Bại võ công cao như vậy, ta không muốn Tống công tử lại mạo muội đi vào chốn nguy hiểm thế nữa…
Hạ Thanh Thanh cắn môi dưới, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn.
– Hạ phu nhân… thật sự cam tâm sao?
Tống Thanh Thư thở dài.
Hạ Thanh Thanh đem hai má áp sát vào trên lồng ngực Tống Thanh Thư:
– Ta đã mất đi Viên đại ca, giờ đây không muốn lại mất đi Tống công tử. Lúc ta nhận hung tin Tống công tử vì ám sát Khang Hy thất bại nên bị giết chết, khi ấy ta không ngừng ngàn vạn lần cầu khẩn, nếu ông trời cho thời gian đảo lưu, ta nhất định từ bỏ báo thù, chỉ cầu mong có thể cùng Tông công tử tiếu ngạo giang hồ cùng quãng đời còn lại…
Tống Thanh Thư nghe được trong lòng tê rần, hắn biết khoảng thời gian này nàng chịu đựng bao lớn áp lực, liền đưa tay một lần nữa ôm lấy nàng.
Khi Hạ Thanh Thanh nói xong tất cả những lời này, thì phát hiện trong lòng mình ung dung hơn trước nhiều, từ bỏ cừu hận, một lần nữa lại được kề bên tình lang, cảm giác đúng là rất tốt đẹp.
– Được, tại hạ đáp ứng Hạ phu nhân…
Tống Thanh Thư ngửi trên mái tóc nàng mùi thơm ngát, trầm giọng nói.
– Này… các người đang đùa gì thế.
Đông Phương Bất Bại đang đứng trước mặt, vô tình Hạ Thanh Thanh đưa ra đề nghị như vậy thì không thể tốt hơn, về sau đỡ phải đau đầu hóa giải cừu hận hai nàng.
– Ặc… ặc…
Đông Phương Mộ Tuyết không ngờ tới lại có chuyện dính dáng đến mình, nàng trừng Tống Thanh Thư.
– Hạ phu nhân… ngươi nói như vậy chẳng khác nào tình nguyện lên giường với hắn sao?
Hạ Thanh Thanh dù sao cũng là một thiếu phụ từng trải, sau khi chậm rãi bình tĩnh tâm tình, nghe Đông Phương Mộ Tuyết trêu ghẹo, cũng không nóng giận, trái lại ngẩng lên, bình thản nói rằng:
– Đúng vậy, bản phu nhân chính là đồng ý.
– Nhưng ngươi có biết hay là hắn đã có thê tử? Đó là đường đường chưởng môn nhân phái Nga Mi, vừa rồi hắn sở dĩ đến đây muộn như vậy, là vì đang lạc lối ở trong phòng với Chu chưởng môn đấy…
Nhìn thấy hai người thân mật cùng nhau, Đông Phương Mộ Tuyết không biết xuất phát từ chuyện gì trong lòng, vạch trần ra chuyện này.
Hạ Thanh Thanh quả nhiên ngửi được trên người của Tống Thanh Thư có cái mùi hăng hắc với nữ nhân sau cuộc giao hoan, trong lòng có chút chua, nhưng từ trước đến nay, đối với thân phận là góa phụ của Viên Thừa Chí thì nàng vô cùng cố kỵ, nên suy nghĩ mình chỉ có thể là tình nhân của hắn chứ không thể nào quang minh chính đại làm thê tử của Tống Thanh Thư được…
Nghĩ thông suốt chuyện này, Hạ Thanh Thanh hai tay ôm lấy cổ của hắn, nhẹ cười nói:
– Tống công tử có thê tử thì đã làm sao, ta cam tâm làm tình lang sau lưng của hắn, chỉ cần hắn không khi phụ ta.
Nói xong thâm tình nhìn Tống Thanh Thư.
– Hừ… ta thật là hối hận tới cứu ngươi.
Đông Phương Mộ Tuyết nghẹn lời, hừ lạnh nói.
Hạ Thanh Thanh đôi mắt chuyển động, lóe lên giảo hoạt.
– Lúc ba người chúng ta liên thủ công kích Khang Hi, một là thê tử của Tống công tử, một là ta… xem như là tình lang của hắn, vậy còn ngươi thì lấy danh nghĩa gì đây?
Đông Phương Mộ Tuyết sắc mặt ửng đỏ:
– Chỉ là bằng hữu mà thôi.
– Bằng hữu?
Hạ Thanh Thanh ám muội cười cợt.
– Chứ không phải là hồng nhan tri kỷ à, Tống công tử từ trước đến giờ rất có nhân duyên với nữ nhân. ‘…
Nghe hai nàng mũi nhọn đấu với đao sắc, Tống Thanh Thư có chút không chịu nổi, hắn lo lắng Hạ Thanh Thanh bị Đông Phương Mộ Tuyết trêu chọc làm cho tức giận, nếu giờ Đông Phương Mộ Tuyết lập tức cho biết chính là thân phận Đông Phương Bất Bại, Hạ Thanh Thanh nói từ bỏ trả thù là một chuyện, còn kẻ thù giết chết phu quân mình đang đứng ở trước mắt, lại là một chuyện khác.
Tống Thanh Thư hưởng thụ Hạ Thanh Thanh lúc này đang dịu ngoan như mèo con, đương nhiên không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khiến cho gà bay trứng vỡ.
– Được rồi, nếu mọi người đều là người mình, vậy chúng ta cùng nhau bàn bạc một chút về chuyện sau này ở trong hoàng cung phải làm như thế nào đây mới đúng chứ…
– Ai cùng các người là người mình chứ…
Đông Phương Mộ Tuyết nhún vai hứ một cái.
– Nữ nhân này hung dữ như thế, đến tột cùng là ai vậy?
Hạ Thanh Thanh bất mãn nhìn Đông Phương Mộ Tuyết, có điều nhớ tới bản thân mình lúc trước không cũng như vậy, nên đồng cảm hiểu ý nở mỉm cười.
– Nàng là Tuyết tỷ tỷ, vừa là cộng sự cũng là bằng hữu của tại hạ.
Tống Thanh Thư lau một vệt mồ hôi, cuống cuồng nháy mắt với Đông Phương Mộ Tuyết, chỉ lo nàng ngưu bức nổi nóng lên hò hét mà nói huỵch toẹt ra là cái gì là đông phương, cái gì là duy ngã bất bại thì hỏng bét…
Đông Phương Mộ Tuyết vào lúc này đã biết Hạ Thanh Thanh chính là thê tử của người mà mình đã giết chết: Viên Thừa Chí, nàng do dự một lúc, cũng không muốn chuyện thêm rắc rối, nên đành ngầm thừa nhận với cách nói của Tống Thanh Thư.
– Vậy không có gọi Chu phu nhân đến đây đồng thời thương lượng sao? ‘
Nghĩ đến Chu Chỉ Nhược đang ở trong phòng gần đây, đối phương trên danh nghĩa là thê tử của Tống Thanh Thư, nghĩ đến quan hệ của mình và Tống Thanh Thư, nên Hạ Thanh Thanh có chút thấp thỏm bất an.
– Nàng… đã về Nga Mi rồi.
Tống Thanh Thư thở dài.
– Sao vậy a…
Không biết tại sao, Hạ Thanh Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
– Chậc… chậc… con vịt đun sôi vẫn có thể chạy được mà…
Đông Phương Mộ Tuyết nhàn nhạt nói.
Tống Thanh Thư không hiểu Đông Phương Mộ Tuyết tác hợp mình với Chu Chỉ Nhược để làm gì, kỳ quái nhìn nàng, cũng không phản bác.
– Vậy chúng ta hãy tính toán sau này làm như thế nào đi chứ.
Hạ Thanh Thanh hữu tâm giải vây cho Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư cảm kích nhìn nàng, liền thấy Hạ Thanh Thanh vừa ôn nhu lại hiểu chuyện như vậy.
– Còn tính cái gì nữa, Tống công tử của ngươi không phải là đang ở trong hoàng cung tiêu dao ngập trời hay sao, ta tìm tới hắn thì gặp hắn đang ấn đầu Tiểu Đông Hậu giúp hắn… giúp hắn ở… dưới…
Đông Phương Mộ Tuyết ở Nhật Nguyệt Thần Giáo tuy rằng chuyện cùng nhau bú liếm hạ thể của đối phương để thỏa mãn cũng không phải là lạ lẫm gì, nhưng chỉ đối với nữ nhân với nhau, dù sao khi nàng nhìn thấy cảnh tượng Tống Thanh Thư làm như vậy vẫn gây cho nàng chấn động rất lớn.
Hạ Thanh Thanh lúc này mới nhớ lại, trong khoảng thời gian vừa rồi cố tìm thái giám, cung nữ hỏi thăm tin tức Khang Hi, thì biết Khang Hi mỗi ngày đều đến ở tại nơi Tiểu Đông Hậu tầm hoan tác nhạc, chuyên sủng một người, làm cho bên trong hậu cung có nhiều lời oán trách…
– À… nếu vậy thì Tống công tử đi tìm Tiểu Đông Hậu bàn bạc đi…
Hạ Thanh Thanh hơi tức giận.
– Đó là tại hạ nhất thời bị ma quỷ ám, các người hãy bỏ qua đi.
Tống Thanh Thư đầu lớn như ngưu, vội xin tha.
– Hừ, đó là còn có Tuệ phi Mã Xuân Hoa từ Thịnh Kinh trở về đấy.
Nghĩ đến thiếu phụ yêu kiều diễm lệ kia, Hạ Thanh Thanh sắc mặt kỳ quái nói.
– Tại hạ nào dám chạm đến nàng a. Từ Tranh, Phúc Khang An, Hoằng Lịch thậm chí hùng mạnh vững vàng như Khang Hi, nam nhân nào tiếp xúc quan hệ với thân thể nàng thì nào có người nào thoát chết được đâu…
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Tống công tử đúng là tên khốn kiếp, nàng ta rõ ràng đáng thương như thế, ngươi còn nói với nàng như vậy.
Hạ Thanh Thanh đột nhiên nũng nịu nói.
– Cường giả cường vận, chỉ là một nữ nhân thì có gì đáng sợ chứ? Tối nay ta sẽ đem nàng mang đến cho đệ tiện nghi một lần như vừa rồi với Chu Chỉ Nhược, để ta xem bên cạnh đệ có ta giúp đỡ, thì có thể xảy ra chuyện gì?
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh lùng nói, khí phách ngày xưa của một Ma đầu Giáo nhìn người bằng nửa con mắt tứ tán bốc ra.
– Hay là chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng nói.
– Làm sao không nói đến, Tống công tử ở trong trong hoàng cung, làm sao tránh được việc thị tẩm Phi tử? Trong hoàng cung Phi tần ngoại trừ Tiểu Đông Hậu, còn có Đại Đông Hậu, Quý phi thì có Qua Nhĩ Giai Thị, Nữu Cỗ Lộc Thị, Chương Gia thị, còn có Mật Phi, Nghi phi… v… v… Mỗi người đều là mỹ nhân trong vạn người chọn một, đến lúc đó thì ngươi định như thế nào?
Hạ Thanh Thanh truy xét, chờ Tống Thanh Thư trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro