Phần 153
2024-08-05 07:37:35
Tuy rằng đối với hắn việc này không quá quan trọng, nhưng thời này lễ nghi là điều trọng yếu nhất, thứ tự trước sau không thể nào loạn được.
Lấy tính tình nhỏ nhen của Chu Chỉ Nhược, vốn đang bất mãn Hồ phu nhân, nếu mình là giải độc cho Hồ phu nhân trước, có khả năng chuyện hôm nay bị nàng căm hận ghi vào tâm, về sau Hồ phu nhân sẽ gặp nguy hiểm.
Hồ phu nhân không tranh với đời, nếu mình giải độc cho Chu Chỉ Nhược trước, nàng tất nhiên sẽ không quan tâm. Chỉ có điều nàng vẫn kiêng kỵ thân phận đối với vị vong nhân, cùng với mình hiện giờ vẫn đang lúng túng, nếu thấy mình coi trọng chính thê Chu Chỉ Nhược hơn, có khả năng nàng sẽ thương tâm, liền sau đó quyết định rũ sạch quan hệ với mình, vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất.
– Tống công tử, chi bằng ngươi trước tiên giải độc cho chúng ta trước đi.
Đoàn Duyên Khánh cũng nhìn ra đang hắn lúng túng, mở miệng nói.
– Vừa rồi đám người kia, lão phu đã đắc tội với bọn họ, nếu sau khi bọn họ khôi phục công lực, khó bảo toàn sẽ hướng về chúng ta động thủ, Tống công tử lúc đó nếu ngăn cản, không khỏi dụng chạm tới bằng hữu, còn nếu không ngăn trở, thì sẽ làm trái lời hứa, công tử giải độc trước để chúng ta rời đi thì sẽ ổn thỏa hơn…
Tống Thanh Thư thấy có thể tạm thời không cần đau đầu giải độc cho ai trước với hai nữ nhân, liền đi tới bên người Vân Trung Hạc, Tống Thanh Thư trầm giọng nói:
– Vốn là hôm nay mây đen sấm chớp đan xen, tại hạ muốn quấn cột các hạ vào vào thân cây để ngũ lôi đánh cho các hạ tan xác, vì các hạ đã vi phạm lời thề, có điều thế sự khó lường, tại hạ đáp ứng tha các người, đương nhiên sẽ không nuốt lời. Có điều các hạ nếu tiếp tục làm ác, ngày sau khó mà thoát thân bị tai họa thiên lôi giáng xuống đầu.
– Không dám… không dám…
Vân Trung Hạc sắc mặt trắng bệch, hắn lần trước xin thề chỉ là cho có, vốn định trên đời nào làm gì mà xui xẻo bị bị thiên lôi đánh chết như vậy, do đó tiếp tục làm bậy hái hoa, cũng không hề có áp lực trong lòng. Bây giờ nghe Tống Thanh Thư nói chuyện, mới biết Tống Thanh Thư đã biết được ý đồ này của hắn, nếu bị cột quấn vào bên trên thân cây giữa trời mưa gió đầy sấm sét, đúng là có khả năng bị thiên lôi đánh chết rất cao.
Tống Thanh Thư đi tới trước mặt Nam Hải Ngạc Thần:
– Nhạc lão tam, tại hạ rất thưởng thức tính ăn ngay nói thẳng của các hạ…
– Đa tạ Tống công tử.
Nam Hải Ngạc Thần ôm quyền nói.
– Diệp nhị nương, chuyện hài tử của nhị nương can hệ trọng đại, tại hạ cũng không tiện nói ra, có điều nhị nương chỉ cần biết, hắn bây giờ đã trưởng thành hơn nữa rất khỏe mạnh, sau này đừng có tiếp tục gieo tai vạ cho những hài tử khác nữa.
Đến bên người Diệp nhị nương, Tống Thanh Thư quay người che khuất tầm mắt mọi người, thấp giọng nói.
Nghe được hài tử số khổ của mình khỏe mạnh lớn rồi, Diệp nhị nương một đời đầy ngập oán hận cũng tiêu hơn một nửa, mừng rỡ nói:
– Đa tạ Tông công tử, ta sau này sẽ tuyệt không thương tổn những hài tử vô tội nữa.
– Còn Đoàn tiên sinh, ngày trước ở Ngũ Độc giáo chúng ta đã từng thương lượng, đến bây giờ vẫn có thể tiếp tục, nói không chắc chúng ta sẽ còn có cơ hội liên hợp đây.
Tống Thanh Thư vừa giải độc Đoàn Duyên Khánh, vừa truyền âm nhập mật nói.
Đoàn Duyên Khánh ánh mắt sáng ngời, quốc nội Đại Lý bây giờ quốc thái dân an, Đoàn Chính Minh và Đoàn Chính Thuần rất được lòng dân, hy vọng mình muốn đoạt lại ngôi vị Hoàng Đế càng ngày càng xa vời, nhưng nếu có Tống Thanh Thư bực này cao thủ giúp đỡ, về sau vẫn còn chưa biết được.
– Tống công tử lòng dạ rộng rãi, lão phu rất khâm phục… khâm phục.
Đoàn Duyên Khánh cười nói, rồi rất nhanh hạ thấp giọng ở bên tai Tống Thanh Thư nhắc nhở.
– Hai phu nhân kia trúng hai loại độc khác nhau, công tử một đưa thuốc Bi Tô Thanh Phong đồng thời một đưa thuốc giải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, thì đâu có đắc tội với ai.
Đoàn Duyên Khánh ngang dọc giang hồ mấy chục năm, đã sớm nhìn ra Tống Thanh Thư tiến thối lưỡng nan, liền chỉ bảo.
– Quả nhiên là gừng cay.
Tống Thanh Thư đại hỷ, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Sau khi Tứ Đại Ác Nhân đi rồi, Tống Thanh Thư dựa theo biện pháp của Đoàn Duyên Khánh, giải độc cho hai nàng, sau đó đưa thêm một bình thuốc giải Bi Tô Thanh Phong đưa cho Chu Chỉ Nhược:
– Chỉ Nhược, nhanh đi cứu các đệ tử đi.
Chu Chỉ Nhược hừ một tiếng, đoạt lấy, cũng không nói cảm ơn, đứng dậy thay đệ tử từng người giải độc. Tống Thanh Thư cùng Hồ phu nhân cũng thay nhau giải độc cho phụ tử Miêu Nhân Phụng cùng với phu thê Thạch Thanh.
Thạch Thanh luôn luôn ghét cái ác như kẻ thù, bất mãn trong lòng việc Tống Thanh Thư để cho Tứ Đại Ác Nhân chạy thoát, nhất là tên dâm tặc Vân Trung Hạc kia, có điều cũng biết tính mạng mình là do đối phương cứu, nên không biết phải nói cái gì, trên mặt lộ ra không hài lòng.
Mẫn Nhu làm thê tử Thạch Thanh nhiều năm qua, vừa thấy sắc mặt hắn liền biết suy nghĩ trong lòng hắn, lo lắng phu quân của mình có lời nói đắc tội với Tống Thanh Thư, liền vội vàng nói:
– Đa tạ Tống công tử xuất thủ cứu giúp…
– Cục diện có nhiều biến đổi bất ngờ, khiến cho Thạch phu nhân lo lắng sợ hãi, tại hạ thực sự xấu hổ.
Tống Thanh Thư thấy Mẫn Nhu mặt trắng trắng bệch, biết nàng bị Vân Trung Hạc sờ soạng trong người đến lúc này vẫn còn uất ức, làm hiệp nữ hành tẩu giang hồ, không sợ chết, chỉ sợ thuần khiết bị dâm tặc làm bẩn…
– Chuyện này làm sao có thể trách Tống công tử đây, thật sự là chi độc Bi Tô Thanh Phong khiến người khó mà phòng bị.
Mẫn Nhu xưa nay chưa từng thấy độc dược lợi hại như thế, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
– Vừa rồi tại hạ lấy được mấy bình thuốc Bi Tô Thanh Phong từ trên người của Tứ Đại Ác Nhân, nên tặng cho phu nhân một bình thuốc, ngày sau hành tẩu giang hồ có thể dùng để phòng thân.
Tống Thanh Thư tiện tay đem một bình thuốc Bi Tô Thanh Phong đưa tới trước mặt Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu đỏ mặt, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ đưa lễ vật quý trọng như vậy cho mình, phải biết là nếu như Mẫn Nhu có thuốc này phòng thân, như vậy ngày sau sẽ có thể không còn lặp lại cảnh tượng sinh tử như thế này nữa.
Mẫn Nhu mừng rỡ, có điều nàng trước giờ không có chủ kiến, vạn sự đều là trưng cầu ý kiến qua phu quân mình, nên quay đầu hướng về Thạch Thanh nhìn lại.
Thạch Thanh mặt lộ vẻ vẻ ngạc nhiên, trầm giọng nói:
– Chúng ta Hắc Bạch Song Kiếm hành tẩu giang hồ, mọi chuyện lấy hiệp nghĩa làm đầu, nếu thật sự bất hạnh gặp nạn, cũng là do tài nghệ không bằng người, không thể trách người khác. Nếu dùng độc dược thủ thắng, chẳng phải là làm ô nhục thanh danh nhân sĩ hiệp nghĩa.
Mẫn Nhu tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng phải vâng theo ý kiến phu quân, đối với tấm lòng của Tống Thanh Thư áy náy mỉm cười.
Tống Thanh Thư oán thầm, lần này nếu không nhờ mình ra tay, Mẫn Nhu có thể bị Vân Trung Hạc dày xéo ở ngay trước mặt ngươi. Có điều hắn nhìn thấy Mẫn Nhu tuyệt đối nghe theo lời của Thạch Thanh, nên hắn đem Bi Tô Thanh Phong cất lại, cười nhạt:
– Là Tống mỗ đường đột.
– Tống công tử cũng là có ý tốt.
Mẫn Nhu vội vã xua tay, lo lắng hắn bị tổn thương mặt mũi.
Tống Thanh Thư không để ý đến, xoay người lại đến trước mặt Miêu Nhân Phụng:
– Chào Miêu đại hiệp!
– Thúc thúc thật là lợi hại, toàn người xấu đều bị thúc thúc đánh chạy!
Miêu Nhược Lan hưng phấn vỗ tay.
Nhưng Miêu Nhân Phụng âm trầm, tuy rằng được Tống Thanh Thư cứu, nhưng hắn thấy rõ đối phương cùng Hồ phu nhân cùng từ gian phòng bên trong đi ra, Hồ phu nhân vẫn không có lên tiếng, nếu trong lòng không có quỷ, tại sao biết rõ cố nhân ở bên ngoài, cũng không bước ra gặp gỡ?
Hồ Nhất Đao là người bằng hữu mà Miêu Nhân Phụng phi thường kính trọng, giờ thấy Tống Thanh Thư cùng thê tử của Hồ Nhất Đao ở cùng một chỗ.
Lúc trước thê tử Nam Lan bị Điền Quy Nông dụ dỗ mang đi, Miêu Nhân Phụng cực kỳ căm hận hạng người phong lưu háo sắc trong thiên hạ, bây giờ Tống Thanh Thư ở trong mắt hắn chính là hạng người như vậy…
Miêu Nhân Phụng mặt không hề cảm xúc chắp tay:
– Đa tạ Tống công tử xuất thủ cứu giúp, Miêu mỗ cũng xin cáo từ.
Nói xong liền kéo Miêu Nhược Lan đi ra ngoài cửa.
Thấy sắc mặt phụ thân âm trầm, Miêu Nhược Lan cũng không dám nói gì, đành lưu luyến quay đầu lại nhìn hai người.
Miêu Nhân Phụng đến cửa, đột nhiên ngừng lại, cũng không quay đầu lại nói một câu:
– Hồ đại ca ở trên trời cao có linh thiêng… Hồ phu nhân đã tự lo lấy…
Tống Thanh Thư vừa nghe liền nổi giận, đang muốn cùng hắn giảng đạo lý, nhưng Hồ phu nhân kéo tay hắn lại, đôi mắt xinh đẹp nước mắt đảo quanh, sắc mặt trắng bệch, môi không một chút máu, nhưng kiên định lắc đầu.
Tống Thanh Thư trong lòng mềm nhũn, cũng biết nếu mình cùng Miêu Nhân Phụng biện luận, trước mặt nhiều người như vậy, bất luận là thua là thắng, Hồ phu nhân cũng đều rất khó xử, nên cũng đành thôi.
Thế nhưng Chu Chỉ Nhược thấy được cảnh này, cười gằn.
– Chúng ta đi…
Nói xong cũng không quay đầu lại, liền cùng môn hạ đệ tử đi ra phía ngoài.
– Ai…
Tống Thanh Thư đang muốn giữ nàng lại, vậy mà Chu Chỉ Nhược kiên quyết ra đi, không có ý dừng lại, bóng lưng của nàng rất nhanh biến mất ở trong đêm tối.
Hắc Bạch Song Kiếm nhìn nhau, thấy trong gian nhà bầu không khí quỷ dị, cũng liền cáo từ, mới vừa rồi nơi đây còn phi thường náo nhiệt, lập tức liền người đi nhà trống yên lặng.
– Thúc thúc, mau đuổi theo Chu phu nhân đi…
Hồ phu nhân bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, gượng cười nói.
– Chuyện của đệ cùng nàng, một lời khó giải thích hết, trong lòng nàng cũng không hẳn xem đệ là phu quân.
Tống Thanh Thư lắc đầu, nhìn Hồ phu nhân nói tiếp.
– Lại nói, vào thời điểm này, đệ làm sao rời bỏ tẩu tẩu được chứ?
Hồ phu nhân kìm nén không được nữa, vùi đầu ở trong lồng ngực của hắn, không ngừng mà nức nở…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro