Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2

Phần 134

2024-08-05 07:37:35

Phần 134
Bình Nhất Chỉ thấy rõ ràng đây là một thức trong Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhưng trong chớp mắt lại đã biến thành Phiêu Hương Xuyên Vân Chưởng phái Nga Mi, lại có mấy phần bóng dáng Võ Đang Miên Chưởng, nhìn chưởng của Tống Thanh Thư liên tiếp biến hóa, tựa hồ còn xen lẫn Thất Thương quyền của Không Động, Đại Tung Dương Chưởng của Tung Sơn, vừa thấy được đã hoa mắt, Bình Nhất Chỉ làm sao còn có thể biết được gia số chiêu thức của Tống Thanh Thư để dùng Tiểu Vô Tướng Công chống đỡ, trong vội vàng giơ chưởng đón lấy, liền bị bàn tay Tống Thanh Thư nhẹ nhàng xoay một cái, đánh tới bả vai của lão.

– Ồ?

Chưởng lực Tống Thanh Thư chưa phát, đột nhiên cảm nhận được từ lăng không phóng tới một luồng chỉ phong rét buốt, hắn vội vàng lắc người một cái lùi ra.

– Nhất Dương Chỉ của Đại Lý Đoàn thị…

Mộ Dung Phục thấy rõ ràng, kinh hô lên.

Bình Nhất Chỉ nhân dịp cùng Tống Thanh Thư kéo dài khoảng cách, cảnh giác nhìn đối phương, bả vai chỉ mới vừa bị chưởng phong của hắn phất nhẹ đến, đã tê dại rồi, may là bị chỉ lực ép ra, nếu không thì xương bả vai sợ sớm đã vỡ nát.

– Hừ… cuối cùng thì đã phải dùng bản lĩnh sở trường của mình ra rồi phải không?

Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, lấy nhãn lực của hắn, đương nhiên phân ra chỉ phong của Bình Nhất Chỉ so với Tiểu Vô Tướng Công thì mạnh hơn nhiều.

– Chỉ là Bình đại phu làm sao luyện được đoạn thức bất truyền của Đại Lý, thực sự là kỳ quái, kỳ quái…

– Nhất Dương Chỉ có gì mà đáng kinh ngạc, Bình Nhất Chỉ của lão phu đâu có thua kém gì…

Bình Nhất Chỉ tựa như bình thản, nhưng trong lòng lão đã bắt đầu muốn rút lui.

– Nếu lão tự phụ chỉ pháp siêu tuyệt, sao lại gọi chỉ lực này là Bình Nhất Chỉ, vậy tên của lão trước đây gọi là gì đây?

Triệu Mẫn rất nhanh liền nhìn được trong lời nói của lão có sơ hở.

Bình Nhất Chỉ hô hấp cứng lại, không ngờ trong lời nói mình lộ ra kẽ hở, nhưng vẫn bình tĩnh nói:

– Ngươi đừng quan tâm tên của ta, hãy quan tâm đến trên người mình đang bị trúng chi độc đi, tốt nhất khuyên nhủ tình lang ngươi giết chết Mộ Dung Phục, lão phu sẽ thay ngươi giải độc cho.

– Nấu bắt được lão, thì tự nhiên có thể buộc lão giao ra thuốc giải.

Tống Thanh Thư rít lên, thân hình liền biến mất, một chưởng đã đánh tới trước mặt Bình Nhất Chỉ.

Bình Nhất Chỉ không ngờ tới thân pháp của hắn nhanh như vậy, hoảng hốt vận lên toàn bộ công lực từng chiêu hóa giải, chỉ thấy giữa trường chỉ lực ngang dọc, bụi mù nổi lên bốn phía…

Đột nhiên một tiếng rống to, Bình Nhất Chỉ bị bay ngược lại, Tống Thanh Thư đang muốn phóng tới, thì bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.

Thí ra Bình Nhất Chỉ bị Tống Thanh Thư đánh trúng một chưởng, hứng chịu nội thương nghiêm trọng, cũng không còn cách nào duy trì hình dạng ban đầu, cả người vang lên tiếng lách cách giòn giã, Sát Nhân Danh Y tròn mập đã biến thành một nam tử trung niên vừa cao vừa gầy…

– Mộ Dung Cảnh Nhạc?

Thấy rõ hình dạng nam tử, Tống Thanh Thư ngẩn ra, làm sao lại là hắn? Giờ thì đã hiểu vì sao Bình Nhất Chỉ muốn mượn tay của chính mình giết chết Mộ Dung Phục rồi…

Đột nhiên một tiếng lanh lãnh hét lên, Hồ phu nhân đang mai phục từ trong rừng cây vọt ra, cây trường tiên từ xa xa hướng về phía trên người Mộ Dung Cảnh Nhạc đánh tới.

Mộ Dung Cảnh Nhạc bị trọng thương trong người, trong chớp mắt liền bị Hồ phu nhân tiến công ác liệt làm cho đỡ trái hở phải, có điều hắn võ học tu dưỡng thuộc hàng cao thủ, Hồ phu nhân thì kiêng kỵ uy lực chỉ phong của hắn, nên trong lúc này cũng không làm gì được hắn.

Lo lắng Hồ phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tống Thanh Thư nhào tới trợ giúp cho nàng một, trong lúc lơ lửng giữa không trung, đột nhiên nghe được bên cạnh người tiếng xé gió sắc bén tiếng truyền đến, vội uốn người co rụt lại, tránh thoát ám khí vừa tập kích đến.

Vừa hạ xuống đất, thì thấy những ám khí kia lại xoay quanh quay về, Tống Thanh Thư không rõ ràng hư thực, nên không dám đón đỡ, né người sang một bên, hiểm cảnh nối tiếp hiểm cảnh tránh thoát. Rốt cục cũng nhìn rõ ràng người đánh lén:

– Kim Luân Pháp Vương!

– Quận chúa, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong rằng thứ tội.

Huyền Minh Nhị lão vừa dứt lời, thừa cơ Tống Thanh Thư đang bị Kim Luân Pháp Vương ngăn chận, hướng về phía Mộ Dung Phục nhào tới.

Mộ Dung Phục giật nảy cả mình, vội vã giơ kiếm đón lấy, Huyền Minh Nhị lão am hiểu nhất thuật hợp kích, một người dùng lộc đầu trượng giá trụ bảo kiếm của hắn, người còn lại giơ chưởng công đến.

Mộ Dung Phục một chưởng đưa ra nghênh tiếp, liền cảm thấy hàn khí bức người dọc theo cánh tay nhập vào cơ thể, còn chưa kịp phản ứng, thì Lộc Trượng Khách một tay khác không một tiếng động từ trong người duỗi ra đánh trúng bụng hắn, Hạc Bút Ông dùng thiết bút cũng quỷ mị duỗi ra cùng lúc quét trên người hắn.

Mộ Dung Phục dù sao cũng là đã từng cùng với Kiều Phong nổi danh, tuy rằng đột nhiên xảy lập tức liền rơi vào hiểm cảnh, trong lúc này liền vận lên tâm pháp Đấu Chuyển Tinh di, để cho kình lực Huyền Minh Nhị lão đang đánh vào trên người mình trung hòa lẫn nhau, rồi vội vã mượn lực phản chấn, lùi về sau mấy trượng có hơn, y phục đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Huyền Minh Nhị lão nghi hoặc mà nhìn bàn tay của mình, cùng kêu lên:

– Vật đổi sao dời.

– Đấu Chuyển Tinh Di?

Mộ Dung Phục nhìn tình hình giữa trường, hai lão già quái dị này thì mình không phải là đối thủ, chưa kể lão đại hòa thượng với những vòng Kim Luân võ công xem ra không dưới Tống Thanh Thư, chưa kể giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo, trong lòng hắn rất nhanh bắt đầu muốn rời đi, bất quá nghĩ đến Tống Thanh Thư mới vừa biếu tặng mình thần công bí tịch, chính mình bây giờ đi thẳng một mạch, không khỏi quá tệ, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan.

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.vip/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

Do dự một lúc, Mộ Dung Phục liền đứng ở một bên xa xa nhìn tình huống, lúc nào cần thì sẽ hỗ trợ Tống Thanh Thư, cũng không cần gia nhập vào cuộc chiến, nếu cục diện không thể cứu vãn, thì muốn thoát thân cũng dễ dàng, sau khi trở lại Yến Tử ổ khổ luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng, ngày sau sẽ báo thù cho Tống Thanh Thư cũng không muộn.

Thấy Mộ Dung Phục từ xa xa, Huyền Minh Nhị lão cũng không tham công, lúc này che chở cho Triệu Mẫn quan trọng hơn. Thấy bên người Triệu Mẫn còn có Nhậm Doanh Doanh, Lộc Trượng Khách sắc tâm nổi lên, đưa tay ra hướng về nàng trên hai má nàng sờ soạng:

– Ồ… cô nương này ở đâu mà lại xinh đẹp vậy a?

– Vô liêm sỉ…

– Dừng tay!…

Trong giáo chúng Nhật Nguyệt vang lên tiếng mắng chửi, bọn chúng vừa rồi kiêng kỵ võ công Tống Thanh Thư, thấy hắn bây giờ đã bị cuốn lấy vào cuộc chiến, Lộc Trượng Khách đối với Thánh Cô vô lễ, làm gì còn nhịn được, liền rút ra binh khí công tới.

May là bọn họ kiêng kỵ sự an nguy của Nhậm Doanh Doanh, nên không trực tiếp xạ độc bắn một lượt, thì cho dù có Huyền Minh Nhị lão bảo vệ, cũng sợ rằng sẽ cùng Triệu Mẫn đồng thời mất mạng tại chỗ.

Huyền Minh Nhị lão võ công tuy cao, nhưng Nhật Nguyệt giáo chúng tất cả cũng đều võ công tinh anh, lấy nhiều đánh ít, hơn nữa Nhị lão còn phải lo cho tính mạng của Triệu Mẫn, nên song phương đánh nhau bất phân cao thấp.

Mộ Dung Cảnh Nhạc nhìn tới biến hóa trong sân, muốn chạy trốn để bảo toàn tính mạng thì thành bại là vào giây khắc này, nên liều mạng kích phát nội lực, vận lên chỉ lực đánh về phía trên người Hồ phu nhân điểm đến, tạm thời bức nàng lùi ra, tay áo hắn giương lên, một làn độc phấn hướng về không trung phân tán ra, nhân cơ hội thì chạy mất…

Hồ phu nhân biết hắn là chi độc hành gia, nào dám đón đỡ, vội hướng về bên cạnh tránh qua, đến khi muốn bắt hắn, thì đã không kịp.

Tống Thanh Thư biết Mộ Dung Cảnh Nhạc là kẻ mà Hồ phu nhân lâu nay truy tìm, thì làm sao tha cho hắn cứ thế mà chạy, tuy rằng hai người khoảng cách xa nhau, nhưng Tống Thanh Thư tự nghĩ dùng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, Mộ Dung Cảnh Nhạc tuyệt trốn không thoát khỏi trong lòng bàn tay của mình.

Thân hình mới vừa động, Kim Luân Pháp Vương đã chắn ở trước mặt, nổi giận nói:

– Hừ… tiểu tặc, lần trước lợi dụng lúc chúng ta đang gặp khó khăn bắt đi quận chúa, lão nạp ngày hôm nay sẽ cho ngươi lĩnh giáo sự lợi hại của Long Tượng Ba Nhược Công.

Vừa dứt lời, Kim Luân Pháp Vương cả người run lên, năm vòng Kim Luân đồng thời bay tới, trên dưới phải trái, mỗi góc độ đều không giống nhau.

Mắt thấy Mộ Dung Cảnh Nhạc biến mất ở xa xa, Tống Thanh Thư nộ khí gợn sóng, không lưu tay nữa, nhìn một chiếc vòng Kim Luân đang bay thẳng tới trước, song chưởng hợp lại, tung ra một chưởng đánh trúng văng ra xa.

Kim Luân Pháp Vương biến sắc, liền vội thu hồi lại bốn vòng Kim Luân.

Mộ Dung Phục thấy rõ thế cuộc giữa trường, cao giọng nói:

– Tống huynh, Mộ Dung Cảnh Nhạc thân là kẻ phản bội của Mộ Dung thế gia, hãy để cho tại hạ tự mình đi thanh lý môn hộ.

Hắn biết Mộ Dung Cảnh Nhạc võ công tuy cao hơn hắn, nhưng bây giờ đang bị trọng thương, chính mình vượt qua hắn cũng không khó, thay vì lưu lại nơi này chi bằng dựa vào việc thanh lý môn hộ đuổi theo rời khỏi nơi này. Tống Thanh Thư sẽ cũng không tiện cự tuyệt.

Quả nhiên Tống Thanh Thư đành nói:

– Mộ Dung huynh hãy cẩn thận hắn dùng độc.

Còn chưa nói hết, Kim Luân Pháp Vương đã lại tung ra mấy vòng kim Luân đánh tới trước mắt, lại phải né tránh, một bên quyền chưởng tung ra, lại đánh văng ra từ tán, Kim Luân Pháp Vương không dám tiếp tục dùng vũ khí lăng không đánh nữa, vội vã đem những vòng Kim Luân cầm trong tay, một tay vận lên Long Tượng Ba Nhược Công, nhào tới.

Tống Thanh Thư vừa né những vòng Kim Luân sắc bén, vừa cùng Kim Luân Pháp Vương tay phải so chiêu, trong chớp mắt mười mấy chiêu tung qua, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hai tay đã tê dại không ngớt, trong lòng kinh hãi chưởng lực đối phương uy lực vô cùng to lớn.

Long Tượng Ba Nhược Công, giống như tên gọi của nó, sau khi luyện đại thành, vừa ra tay liền có bóng dáng một con rồng và một con voi xuất hiện tấn công, tuy Tống Thanh Thư lấy Hàng Long Thập Bát Chưởng ứng chưởng, nhưng cũng rất gian nan, nhân lúc thấy Kim Luân Pháp Vương có sơ hở, thanh mộc kiếm đã lướt xuống cầm trong tay.

Cũng không phải là Hàng Long Thập Bát Chưởng không sánh bằng Long Tượng Ba Nhược công, mà do võ công của Tống Thanh Thư vốn là không phải đi theo con đường cương mãnh, nên không có cách nào phát huy hết uy lực thật sự của Hàng Long Thập Bát Chưởng, nếu có Kiều Phong, Quách Tĩnh ở đây, sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng cứng đối cứng, hươu chết vào tay ai thì cũng chưa biết chừng.

Vào lúc này, chợt nghe tiếng Triệu Mẫn kêu lên:

– Tất cả dừng tay lại cho ta!

Triệu Mẫn là quận chúa, mỗi câu nói cử động tự nhiên có một sự uy nghiêm, bởi vậy ngoại trừ đán thủ hạ của nàng, ngay cả giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo cũng liền ngừng tay lại kinh ngạc nhìn nàng.

Triệu Mẫn trơ mắt nhìn Mộ Dung Cảnh Nhạc chạy mất, tức giận đến cả người run, bực bội nhìn đám người Huyền Minh Nhị lão:

– Ai gọi các ngươi tới đây quấy rối?

Huyền Minh Nhị lão liếc mắt nhìn nhau, cười gượng nói:

– Quốc sư cùng các thuộc hạ đến đây là vì để cứu quận chúa mà thôi.

Thấy bọn họ phong trần mỏi mệt, Triệu Mẫn cũng không đành trách mắng, nên nói:

– Ta cùng vị Tống công tử là bằng hữu cũ, lần trước ở trong tửu điếm chỉ là diễn trò, các ngươi cũng không cần để ý tới làm gì.

Kim Luân Pháp Vương ánh mắt lóe lên, hừ một tiếng, cũng không hề nói gì, Huyền Minh Nhị lão vốn là cao thủ Nhữ Dương Vương Phủ nuôi dưỡng từ lâu, nên không dám phạm ý của nàng.

– Kẻ mới vừa trốn thoát, mấy lần mưu đồ gây rối đối bản quận chúa, Tống công tử đang bảo vệ ta, thì các ngươi vừa đến, làm cho hắn thừa cơ chạy mất.

Nghe được Triệu Mẫn nói, ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bực bội, nhất là Huyền Minh Nhị lão, bọn họ tâm linh tương thông, nên cùng suy nghĩ: “Ngươi không phải là cùng với giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ chung giường, tại sao giờ lại không minh bạch cùng với nam nhân này? Khà khà… hay lắm… hay lắm… chúng ta cũng không thích tiểu tử Trương Vô Kỵ kia, cứ để cho tên Tống Thanh Thư này cho hắn mang trên đỉnh đầu đại nón xanh cũng tốt…”

Triệu Mẫn thì làm sao biết được bọn họ tâm tư, nếu biết chắc là sẽ nổi điên lên, nàng nhìn qua Nhậm Doanh Doanh hòa nhã nói:

– Bản quận chúa cùng Thánh Cô trong vừa rồi có vài chuyện hiểu nhầm, mong rằng Thánh Cô bỏ qua cho gia nô vừa rồi mang tội vô lễ.

Thật ra nếu không kiêng kỵ độc dược trong các thanh trúc của Nhật Nguyệt thần giáo, Triệu Mẫn ước gì nhân cơ hội này bắt lấy Nhậm Doanh Doanh mang về Nhữ Dương Vương Phủ làm con tin, để còn đầu cơ kiếm lợi.

Nhậm Doanh Doanh vừa rồi cũng đã sớm được thủ hạ tấn công đoạt trở lại, tuy rằng Nhật Nguyệt thần giáo người đông thế mạnh, nhưng thủ hạ Triệu Mẫn võ công quá cao, nàng cũng không nắm chắc thắng được đối phương, thấy Triệu Mẫn lấy lòng, nên cũng nương theo, khẽ gật đầu:

– Hôm nay nhìn thấy phong thái của quận chúa, Doanh Doanh thực sự khâm phục vạn phần, sau này sẽ còn gặp lại.

Nhưng trong lòng cũng áo não không thôi, nếu như sớm biết nữ nhân này chính là quận chúa Mông Cổ, thì trước đó dù cho liều mạng cũng phải cho thủ hạ bắt nàng mang về Hắc Mộc Nhai. Lại nói… lại nói… tự đáy lòng của Nhậm Doanh Doanh, nàng cũng không tin Tống Thanh Thư sẽ làm thương tổn đến nàng.

Thật sâu nhìn Tống Thanh Thư một chút, biết bằng chút người này nàng cũng không giữ được. Nhậm Doanh Doanh cắn chặt môi dưới, tay giương lên, liền dẫn thủ hạ vội vã rời đi.

Triệu Mẫn liếc mắt nhìn, ra hiệu:

– Mấy ngày vừa qua, xin đa tạ Tống công tử phối hợp, sau này còn gặp lại.

– Xin quận chúa hãy cân nhắc về chuyện này!

Nghe nàng nói, Kim Luân Pháp Vương cùng Huyền Minh Nhị lão biến sắc, ở trong lòng bọn họ, lúc này là cơ hội tốt, ba ngươi vây công một, Tống Thanh Thư làm sao chạy thoát được…

– Ta ý đã quyết, không cần phải nói.

Triệu Mẫn biết rõ ràng tâm tư của ba người, nhưng nàng cũng rõ ràng, trước không nói ba người bọn họ liên thủ có thể thắng được Tống Thanh Thư hay không, chỉ vẻn vẹn dựa vào khinh công quỷ thần khó lường của hắn, thì ba người đã không giữ được hắn rồi, huống chi, nàng cũng cũng không muốn bắt hắn.

Nhìn Triệu Mẫn xoay người rời đi, Tống Thanh Thư vội la lên:

– Nhưng… quận chúa trên người đang bị trúng chi độc…

Triệu Mẫn dừng một chút, hừ một tiếng:

– Nhữ Dương Vương Phủ cao thủ đông đúc, tự sẽ có phương pháp giải độc, không nhọc lòng đến Tông công tử.

Nói xong, đi thẳng cũng không quay đầu lại.

– Vị quận chúa kia đã đi xa như vậy, mà thúc thúc vẫn còn lưu luyến sao?

Hồ phu nhân đi tới bên người Tống Thanh Thư, thấy hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm theo hướng Triệu Mẫn đã biến mất tăm hơi, có chút ít ghen tuông nói.

– Nào có, đệ đang suy nghĩ Mộ Dung công tử có thể đối phó với Mộ Dung cảnh Nhạc được không…

Tống Thanh Thư phục hồi lại, mỉm cười tựa như chế giễu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2

Số ký tự: 0