Phần 129
2024-08-05 07:37:35
Giữa trường giáo chúng nhìn nhau, đã thấy khinh công của hắn cùng với thủ pháp vừa rồi, biết võ công của hắn cao siêu tận thế nào, nghe hắn uy hiếp, trên mặt tất cả đều tin là thật không có nghi ngờ gì cả…
Chỉ có Bình Nhất Chỉ mặt không hề cảm xúc, bình tĩnh nói:
– Ngươi chuyến này là đi giết người, Mộ Dung Phục cũng không phải là hạng người dễ dàng chịu chết, ngươi lại mang theo Thánh Cô ở bên người, bó tay bó chân trở thành gánh nặng của ngươi, với lại nếu không cẩn thận gây nên thương tổn trên thân thể nàng, thì bằng hữu của ngươi cũng không sống nổi. Tống công tử chi bằng để Thánh Cô lưu lại, ta lấy danh tiếng của mình trên giang hồ đảm bảo, chỉ cần ngươi mang về đầu Mộ Dung Phục, ta nhất định đem vị cô nương này hoàn hoàn chỉnh khỏe mạnh trả lại cho ngươi.
– Tống Thanh Thư, ngươi nếu như nghe theo lời của hắn, thì chúng ta chỉ có nước mặc cho người xâu xé.
Tống Thanh Thư chưa kịp trả lời, Triệu Mẫn đã cướp lời mở miệng trước. Nàng tuy rằng người đang ở trong hiểm cảnh, nhưng rõ ràng chỉ cần Tống Thanh Thư vẫn còn nắm bắt tính mạng Thánh Cô, thì sự an nguy có thể còn được bảo đảm, nàng lo lắng Tống Thanh Thư nhất thời hồ đồ, sẽ giao lại Nhậm Doanh Doanh cho bọn họ.
– Yên tâm, tại hạ không ngốc vậy đây.
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, vẫn không chế Nhậm Doanh Doanh.
– Bình đại phu, bằng hữu của tại hạ cũng giống như tại hạ tính tình đa nghi, Thánh Cô có thể tạm thời không thể thả ra được.
Bình Nhất Chỉ thấy không ngoài dự đoán dáng vẻ, nhàn nhạt nói:
– Tống công tử phải cẩn thận, nếu trên người Thánh Cô có tổn thương gì, ta sẽ trả lại gấp mười lần trên người bằng hữu của ngươi.
– Bình Nhất Chỉ, nếu như may mắn ta không chết, ngày sau chắc chắn nơi này của người ta sẽ san thành bình địa.
Triệu Mẫn lạnh lùng nói.
Đối với Triệu Mẫn uy hiếp, Bình Nhất Chỉ quan tâm đến, cười nhạo nói:
– Xem cô nương làm ra dáng vẻ, nhưng cũng là kẻ ngốc. Uy hiếp lão phu là người chữa thương cho ngươi, không sợ ta nhỡ tay run lên, trên mặt người rạch trung đường dao sao?
Triệu Mẫn mày liễu dựng đứng, đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn Tống Thanh Thư nói:
– Nếu thấy việc không thể làm được, ngươi cứ quay trở về, cứ dùng cái biện pháp kia cứu ta là được rồi.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, cười cổ quái:
– Không sợ tại hạ cố ý làm việc không thành, chỉ vì để dùng phương pháp kia sao?
– Ngươi tuy rằng rất đáng ghét, nhưng hiện tại có người so với ngươi còn chán ghét hơn nhiều lắm.
Triệu Mẫn từ tốn nói.
– Huống chi, ta biết ngươi không phải là loại người như vậy.
– Ai, đừng xem tại hạ tốt như thế chứ…
Tống Thanh Thư sờ mũi.
– Tại hạ đối với mình cũng không đủ tự tin như thế. Được rồi… để không phụ lòng lần này tín nhiệm, tại hạ sẽ mau quay trở lại.
Nói xong hắn nắm lấy bả vai Nhậm Doanh Doanh rất nhanh biến mất, hướng về phía căn miếu đổ nát chạy đi.
– Nha đầu, thương thế của người bây giờ, thiên hạ có thể cứu được sẽ không vượt qua ba người, Tống Thanh Thư có tài cán gì, mà hắn lại có biện pháp cứu chữa khỏi ngươi khỏi thương thế?
Thấy Tống Thanh Thư rời đi, Bình Nhất Chỉ không kiềm chế nổi hiếu kỳ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Triệu Mẫn hỏi.
– Bình đại phu không phải tự xưng là thiên hạ thần y sao? Vì sao chỉ có chuyện này lại không rõ ràng?
Triệu Mẫn châm chọc nói rằng, nếu là biện pháp thông thường, nói cho lão biết cũng không có gì ghê gớm, có điều biện pháp này của Tống Thanh Thư, quá xấu hổ mở miệng, Triệu Mẫn làm sao nói được với người ngoài.
– Chuyện này…
Bình Nhất Chỉ trở nên trầm tư, trong miệng tự lẩm bẩm.
– Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm, cũng có thể tạm thời kéo dài tính mạng, nhưng muốn chữa khỏi cho nha đầu này tuyệt đối không thể, Hồ Thanh Ngưu đã chết, chỉ có Tiết Mộ Hoa cùng… cùng Độc Thủ Dược Vương thì có thể cứu nha đầu này, còn Tống Thanh Thư có tài cán gì, mà lại có thể cứu nàng? Không nghĩ ra… không nghĩ ra… Chẳng lẽ hắn cũng học được Nhất Dương Chỉ của Đại Lý, không tiếc hao tổn công lực tu luyện bao nhiêu năm, chỉ để bằng mọi cách phải cứu nha đầu này?
Triệu Mẫn cũng không quan tâm lão đang nói cái gì, trái lại nhìn về phía Tống Thanh Thư biến mất, trên mặt mang ưu lo, nàng mới vừa nói Tống Thanh Thư giết không được Mộ Dung Phục cũng không quan trọng, chính mình đồng ý dùng phương pháp của hắn trị thương, nhưng đó chỉ là tìm cớ, vừa giảm bớt áp lực cho Tống Thanh Thư, vừa để Bình Nhất Chỉ nghi thần nghi quỷ, không khỏi sợ ném chuột vỡ đồ.
Tống Thanh Thư hướng về phía căn miếu đổ nát chạy đi, cũng là thở dài, hắn làm sao không hiểu lời nói mới rồi của Triệu Mẫn, đó là kế tạm thời, với tính cách cương liệt của nàng, e rằng cho dù có chết cũng sẽ không để cho mình dùng cái loại phương pháp kia cứu nàng.
Không thể vì Triệu Mẫn mà giết chết Mộ Dung Phục, tuyệt đối không thể, nếu như không phải Triệu Mẫn, mà đó là Hạ Thanh Than hoặc là Song Nhi, nếu bị bức ép bất đắc dĩ, Tống Thanh Thư có thể đành phải che giấu lương tâm của mình, quyết giết Mộ Dung Phục.
Mặc dù đối với Triệu Mẫn hắn cũng rất có hảo cảm, nhưng bây giờ thực tế Triệu Mẫn đang là kẻ đối địch với mình, vậy thì mình cần gì vì nàng mà phải trả giá nhiều như vậy, còn không cần nói đến việc Mộ Dung thế gia ở giang hồ cùng với địa vị Nam Tống, chỉ dựa vào ngày trước hắn giúp đỡ mình, nên mình mới có thể học được Thần Chiếu Kinh, thì đã không có thể giết hắn rồi. Cho nên dù mặt ngoài đáp ứng Bình Nhất Chỉ, chỉ có điều đó là kế hoãn binh để Bình Nhất Chỉ trước tiên cứu Triệu Mẫn cái đã.
Tống Thanh Thư cũng hết sức tò mò, Bình Nhất Chỉ cùng Mộ Dung Phục chẳng có mối quan hệ liên đới gì cả, thế thì tại sao lại kêu mình đi giết hắn? Hỏi dò Bình Nhất Chỉ chắc chắn là không thể, chỉ có thể từ nơi Mộ Dung Phục thám thính ra manh mối mà thôi.
Một đêm không ngủ, thêm vào chạy tới chạy lui, Tống Thanh Thư khó tránh khỏi mệt mỏi, có điều bây giờ việc can hệ trọng đại, hắn cố chống đỡ tinh thần, may là dựa vào võ công Mộ Dung Phục, đối với hắn có thể không tạo thành được uy hiếp gì.
Nghĩ đến Mộ Dung Phục với võ công Đấu Chuyển Tinh Di, Tống Thanh Thư chần chờ chốc lát, liền từ trong lồng ngực lấy ra một mặt nạ che mặt, hắn suy đoán Mộ Dung Phục khí lượng nhỏ hẹp, nếu như nói thẳng cho biết, Mộ Dung Phục chưa chắc sẽ cùng hợp tác với mình cứu ra Triệu Mẫn, sẽ làm làm lỡ thời gian, chi bằng trước tiên cứ khống chế, đem hắn đến trước mặt Bình Nhất Chỉ rồi tính.
Đương nhiên, Tống Thanh Thư cũng có ý định nhân cơ hội này thử xem Đấu Chuyển Tinh Di uy danh hiển hách trong chốn võ lâm đến cùng có gì thần diệu, mà có thể từ miệng Độc Thủ Dược Vương đã từng nói là nổi danh ngang hàng với Bạch Thủ Thái Huyền Kinh và Quỳ Hoa Bảo Điển.
– Cao nhân đến thăm, hà tất phải giấu giấu diếm diếm như vậy?
Tống Thanh Thư vừa chần chờ, thì từ trong căn miếu đổ nát truyền đến tiếng nói của Mộ Dung Phục.
– Không hổ là ‘Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung’, tại hạ vừa dừng lại, thì đã bị Mộ Dung công tử nhận biết.
Tống Thanh Thư nói, nhanh chân hướng về trong miếu đổ nát đi đến, nhưng trong lòng kinh hãi, võ công Mộ Dung Phục so với hắn tưởng có vẻ cao hơn rất nhiều a.
– Các hạ là người phương nào?
Thấy Tống Thanh Thư che mặt, Mộ Dung Phục giật mình, lặng lẽ cầm lên bảo kiếm, ngưng thần đề phòng nói.
Phóng tầm mắt nhìn tới, Mộ Dung Phục phong thái vẫn là phong lưu tuấn lãng công tử thế gia, chỉ là khác trước, bên cạnh hắn không có Vương Ngữ Yên quốc sắc thiên hương làm bạn.
– À… Mộ Dung công tử… vị biểu muội thông hiểu võ công thiên hạ kia sao không đi cùng vậy?
Tống Thanh Thư hỏi.
Thấy hắn vừa mở miệng liền hỏi đến biểu muội mình, Mộ Dung Phục rất khó chịu, hắn cuộc đời kiêng kỵ nhất lúc luận võ thì có biểu muội ở một bên chỉ chỉ chỏ chỏ, khiến người ta chỉ tán thưởng đến biểu muội, còn Nam Mộ Dung thì không ai nhắc đến.
– Không nhọc đến các hạ bận tâm, biểu muội tại hạ rất khỏe mạnh, không biết các hạ tìm ta có chuyện gì không?
Nghe ra trong giọng nói Mộ Dung Phục địch ý, Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn mượn cái cổ trên người của công tử dùng một lát.
Mộ Dung Phục tức giận:
– Ha ha, chỉ bằng vào mà muốn muốn lấy tính mạng Mộ Dung Phục ta?
– Mộ Dung công tử, tại hạ có một lời khuyên bảo. Trong chốn võ lâm Cô Tô Mộ Dung uy danh rất lẫy lừng, chỉ có điều kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ thì nhiều không kể xiết, họ có võ công cao hơn công tử gấp nhiều lần, công tử vẫn nên phải cẩn thận thì tốt hơn.
Tống Thanh Thư từ tốn nói.
Mộ Dung Phục cười gằn:
– Mộ Dung Phục không xưng là vô địch thiên hạ, có điều chỉ bằng chỉ là dựa vào các hạ, dám nói khoác muốn lấy tính mạng của ta?
– Tại hạ có nói khoác hay không thì phải thử xem sẽ biết.
Lời vừa nói ra vừa ra, Tống Thanh Thư đã đánh tới trước mặt Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục giật nảy mình, vội vã một chiêu kiếm vung tới, vậy mà chỉ bổ vào một bóng ảnh, kinh hãi, ngay lập tức liền cảm nhận được bả vai truyền đến một luồng khí lực uy thế, Nam Mộ Dung cũng không phải chỉ là hư danh, bả vai liền chìm xuống, thuận thế liền dùng Đấu Chuyển Tinh Di đem chiêu thức Tống Thanh Thư hóa giải…
– Ồ…
Tống Thanh Thư nhìn tay mình, vừa rồi từ bả vai Mộ Dung Phục truyền đến một luồng nhu lực, dẫn dắt sức mạnh của mình giống như kích vào trong đầm sâu, trong phút chốc đem chiêu thức hóa thành vô hình.
– Đấu Chuyển Tinh Di quả nhiên danh bất hư truyền.
– Các hạ khinh công cũng cao minh vô cùng.
Nghe được Tống Thanh Thư tán thưởng, Mộ Dung Phục không cao hứng nổi, với thân pháp quỷ mị của Tống Thanh Thư, chỉ sợ là hắn đã gặp phải một kẻ địch nguy hiểm, liền đem bảo kiếm hoành ở trước người, ngưng thần tĩnh khí nhìn Tống Thanh Thư, không dám khinh thường.
Tống Thanh Thư thong thả không vối tấn công, nói:
– Trong lòng tại hạ vẫn có nỗi nghi hoặc, mong rằng Mộ Dung công tử giải thích một phen.
Cũng không đợi Mộ Dung Phục đáp lời, tiếp tục nói.
– Vốn nghe Cô Tô Mộ Dung có Đấu Chuyển Tinh Di thần diệu vô biên, am hiểu nhất lấy đạo của người trả lại cho người, nhưng trong thiên hạ võ công nhiều không kể xiết, chẳng lẽ Mộ Dung thế gia thông hiểu hết võ học thiên hạ, đồng thời so với kẻ địch tu luyện một loại võ công mấy chục năm lại càng cao minh hơn?
Vấn đề Tống Thanh Thư hỉ cũng chính là bí mật lớn nhất của Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Phục làm sao cho biết được, chỉ là lạnh rít lên:
– Đấu Chuyển Tinh Di bác đại tinh thâm, lại há lại cho hạng giá áo túi cơm dò xét.
– Công tử không muốn nói, cũng cũng không sao, tại hạ sẽ thử thì sẽ biết…
Tống Thanh Thư không để ý chính sự, cũng phải là trì hoãn thời gian cùng Mộ Dung Phục giao đấu. Thực sự là Đấu Chuyển Tinh Di ở trong chốn giang hồ uy danh quá thịnh, hôm nay có cơ hội cùng Mộ Dung Phục xem thử bản lĩnh thật sự, vừa vặn để hắn tìm hiểu một phen.
– Các hạ cứ việc thử…
Mộ Dung Phục kiêng kỵ khinh công Tống Thanh Thư chiếm lấy thượng phong, không dám để cho hắn ra tay trước, vội vã công kích tới…
– Đây chính là Liễu Như kiếm pháp cũng nổi tiếng của Mộ Dung thế gia?
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng bước chân, mỗi lần khi thấy hiểm chiêu lại tách ra khỏi kiếm chiêu Mộ Dung Phục, bộ dạng nhẹ như đi mây về gió, chỉ đến lúc không thể tránh được, mới dùng chỉ khí đánh văng thân kiếm của đối phương ra.
– Đạn Chỉ thần công? Các hạ chẳng lẽ là người của Đào Hoa Đảo…
Trên thân kiếm truyền đến rung động làm hắn suýt chút nữa không cầm nổi thanh kiếm, Mộ Dung Phục vừa giận vừa sợ.
– Mộ Dung công tử quả nhiên bác thông bách gia, đối với lai lịch thiên hạ võ công biết quá tường tận, chỉ là lần này công tử đã nhìn lầm, tại hạ sử dụng là tầm thường đạn chỉ bình thường mà thôi, không phải là võ công Đào Hoa Đảo.
Tống Thanh Thư vừa né tránh, vừa cười nhạt nói.
– Làm sao có khả năng như vậy?
Thấy Tống Thanh Thư gảy ngón tay một cái liền chấn động để cổ tay tê dại, Mộ Dung Phục đã kinh hãi, theo suy nghĩ liền cho rằng đây là Đạn Chỉ thần công huyền diệu.
– Thiên hạ võ công đều là trăm sông đổ về một biển, cho nên đạn chỉ này có thể tương thông cùng với Đạn Chỉ thần công của Hoàng đảo chủ cũng không phải là không thể, Mộ Dung công tử hà tất câu nệ về điều này.
Tống Thanh Thư một lời nói nói tới làm cho sắc mặt Mộ Dung Phục lúc đỏ lúc trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro