Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2

Phần 111

2024-08-05 07:37:35

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 111
Ánh mắt Nhậm Doanh Doanh cũng phức tạp, nhìn xem dâm tặc không có đức hạnh sắp bị loạn thương đâm chết, nàng vốn nghĩ rằng mình thật cao hứng khi thấy hắn tử vong, thế nhưng lại không có xuất hiện sự vui sướng, thay vào đó lại là một nỗi buồn vô cớ như bị mất mát gì đó. Nàng không rõ bản thân mình tại sao có loại phản ứng như vậy, có thể đổ lỗi với bản thân là không muốn tên dâm tặc đáng giận này chết tại trong tay người khác.

Tống Thanh Thư thì đang lâm vào thế lưỡng nan, hắn không ngờ tới Dương Diệu Chân với cây hoa thương xuất chiêu quỷ thần khó lường như vậy. Phải biết rằng lúc ở Thịnh Kinh thành trong vương phủ, đối phương xạ tiễn đầy trời mà hắn cũng có thể ung dung đánh rơi tất cả, nhưng lúc này đối mặt với Dương Diệu Chân xuất ra Bạo Vũ Thương Hoa, hắn lại không có chút nào nắm chắc.

Dương Diệu Chân biến hóa thành một trăm lẻ tám đầu thương cho dù bao phủ toàn thân hắn, nhưng mỗi một góc độ thì Tống Thanh Thư cũng nhìn thấy rõ ràng, muốn ngăn cản cũng không phải là việc khó gì, nhưng khó khăn nằm ở chỗ hoa thương của Dương Diệu Chân là vật sống chứ không phải cố định như là những mũi tên, mỗi một thương kình lực hư hư thật thật, tiến thối bất định, các đầu mũi thương giữa hư và thật có thể tùy ý hoán đổi, nên Tống Thanh Thư không thể xuất kiếm phân phối lực đều nhau giống như đánh rơi những mũi tên, đó chính mới là vấn đề nan giải.

Nếu là lực đạo xuất kiếm phân phối chưa đủ, gặp lúc Dương Diệu Chân toàn lực đánh ra một thương tiến quân thần tốc, lúc đó kiếm, thương vừa chạm thì hắn sẽ bị sụp đổ, nếu là lực đạo phân phối quá nhiều, nhằm lúc Dương Diệu Chân sử dụng một kích hư ảo, lúc đó toàn bộ lực đạo xuất kiếm sẽ đánh vào trong không khí hư vô, nếu không bị nội thương cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm. Kiếm pháp của hắn vốn là liền mạch mà thành, nếu một kiếm bị rối loạn, Dương Diệu Chân xuất ra những chiêu còn lại thì hắn tuyệt đối không thể ngăn cản được.

Hắn tiên cơ đã mất, coi như phải tiếp nhận nghênh đón một trăm lẻ tám đầu thương, bản thân chỉ có thể bị động mà ứng phó đối phương công kích liên miên không dứt, cứ như thế này thì Dương Diệu Chân luôn đứng vào thế bất bại.

Tống Thanh Thư âm thầm hối hận, bản thân quá mức chủ quan để cho đối phương xuất thủ trước. Bất quá rất nhanh vứt bỏ hết những tâm tình mặt trái, bắt đầu cân nhắc làm sao hóa giải chiêu thức kế tiếp.

Kỳ thật lúc trước hắn đã lĩnh ngộ chiêu Vạn Kiếm Quy Tông, trong chớp nhoáng này xuất ra đối phó với một trăm lẻ tám đầu thương cũng không phải là không thể, nhưng Vạn Kiếm Quy Tông thì kiếm khí hóa ra ngàn vạn không kìm lại được, chiêu này nếu xuất ra, chỉ có hai kết quả, nếu hoa thương đánh tan kiếm khí, bản thân hắn chết ngay tại đương trường còn Dương Diệu Chân sẽ bị trọng thương nặng nề, còn như hoa thương chống không lại Kiếm Khí, Dương Diệu Chân bị chết tại chỗ, còn bản thân hắn sẽ bị trọng thương. Một chiêu quyết định sinh tử!

Nhớ đến Dương Diệu Chân đã từng có ý định thả mình ra đi, bây giờ Tống Thanh Thư không thể làm tổn thương đến tính mạng nàng được, rất nhanh liền quyết định, đem chân khí bảo vệ nơi lồng ngực, dùng thân thể chấp nhận mũi thương của Dương Diệu Chân.

Tống Thanh Thư hôm nay tuy rằng nội lực hùng hậu vô cùng, nhưng dù sao thân thể không phải là kim cương bất hoại, một thương của Dương Diệu Chân thế như chẻ tre ngay lập tức đâm trúng vào trước ngực của hắn, ngay lập tức máu huyết văng ra tung tóe.

– Tống ca ca!

Triệu Mẫn nghẹn ngào kêu lên, lúc trước nàng gọi Tống Thanh Thư là ca ca để che giấu tung tích với người ngoài, nhưng tiếng kêu ca ca lần này chính là chân tình, nỗi quan tâm kế tiếp của nàng là bây giờ Tống Thanh Thư sống hay là chết.

“Chỉ có người tốt mới sống không lâu, nghìn năm qua vẫn luôn là thế, tên hỗn đản kia không có tốt như vậy để mà dễ dàng nhận cái chết.” Trông thấy bộ dạng Triệu Mẫn lo lắng, Nhậm Doanh Doanh nhướng mày, nghĩ thầm tên hỗn đản kia rõ ràng có nhiều nữ nhân ưa thích, không biết khi Triệu Mẫn biết rõ khuôn mặt chân thật Tống Thanh Thư sau này, còn có thể quan tâm hắn như thế không?

– Hừ, phải tìm cách vạch trần diện mục thật sự của hắn mới được.

Nhậm Doanh Doanh buồn rầu suy tư, hiển nhiên không thể nghĩ ra được biện pháp tốt nào.

Dương Diệu Chân lúc phát hiện Tống Thanh Thư không còn có ra chiêu chống đỡ, nàng cũng kinh hãi, đang do dự không tiếp tục phóng chiêu, thì thấy Tống Thanh Thư đã nương nhờ lực đầu thương lúc đẩy tới đâm trúng trên người mình, dùng thân pháp thối lui về sau.

– Hảo khinh công…

Dương Diệu Chân nhìn thấy thân ảnh Tống Thanh Thư giống như làn khói xanh bắn ngược về sau, tán thán nói.

Dương Diệu Chân cũng biết Tống Thanh Thư đã tính toán tự để cho bị thương đâm trúng thì sẽ không bị nặng, bản thân hắn đã hộ thể bằng các lớp chân khí, đầu thương chỉ đâm rách da thịt, cũng không làm hắn bị tổn thương đến kinh mạch.

Minh bạch Tống Thanh Thư mượn thế phản chấn khi bị thương để thoát ly phạm vi công kích của nàng, Dương Diệu Chân nào dám chủ quan, một cây hoa thương giống như sâu độc bám vào trong xương, đuổi theo thân ảnh của Tống Thanh Thư.

Đạp Sa Vô Ngân chính là khinh công đệ nhất thiên hạ, huống chi Tống Thanh Thư đã luyện được đạt tới đỉnh cao, riêng lấy khinh công mà nói, Tống Thanh Thư nếu không phải là đệ nhất thiên hạ, thì ít nhất cũng là nằm trong ba thứ hạng hàng đầu của võ lâm hiện nay.

Tống Thanh Thư đành phải chịu bị thương để xoay chuyển tình thế, nên hắn phải tận dụng từng giây khắc, trong tích tắc lúc Dương Diệu Chân cầm thương phóng đuổi theo, Tống Thanh Thư đã dùng thân pháp bay lui về mấy trượng đến trước thân một cây đại thụ, dưới chân đạp một cái, toàn bộ người giống như một mũi tên bắn phóng trở lại về phía Dương Diệu Chân, người chưa tới, kiếm khí lạnh thấu xương tựa như đã muốn xé rách da thịt mơ nàng.

– Tốc độ quá nhanh…

Dương Diệu Chân tuy rằng hơi khiếp sợ, nhưng hoa thương trên tay lại không bối rối, lập tức từ nơi đầu thương phát ra một làn hào quang màu trắng bạc, bao phủ toàn bộ thân người nghênh đón tiếp lấy kiếm khí.

Tống Thanh Thư sử dụng là mộc kiếm, nhưng khi thương, kiếm chạm nhau, lại truyền ra từng hồi tiếng sắt thép va chạm. Kiếm khí cùng kình lực của thương tứ tán bay ra chung quanh, mọi người vây xem giật mình hoảng sợ khi thấy trên da thịt bị rách rướm máu, cuống quýt thối lui đến mấy trượng bên ngoài.

– Đa tạ Nhâm đại tiểu thư cứu giúp.

Triệu Mẫn đang bị trọng thương, mắt thấy kiếm khí cùng kình lực bay tứ tán vô lực tránh né, nào ngờ Nhậm Doanh Doanh đột nhiên ôm lấy bờ eo của nàng bồng bềnh bay lui ra bên ngoài mấy trượng.

– Hừm… nếu ta nếu không cứu ngươi, nhỡ để trên khuôn mặt trắng trẻo của ngươi lưu lại vài vết sẹo dữ tợn, thì cái gã Tống ca ca kia sẽ còn thích ngươi sao?

Nhậm Doanh Doanh quay đầu lại nhìn nàng hỏi.

Thấy Nhậm Doanh Doanh rõ ràng giúp mình, rồi lại giả bộ nói như vậy, Triệu Mẫn trong lòng buồn cười, đúng là một nữ nhân tính tình kiêu ngạo.

– Tống ca ca có thích ta hay không thì lúc khác nói, nhưng ta rõ ràng là Tống đại ca sẽ không thích ngươi.

Triệu Mẫn hé miệng cười nói.

Nhậm Doanh Doanh ngạc nhiên sững sờ.

– Vì sao?

– Cái này chắc hẳn Nhậm đại tiểu thư tự biết.

Triệu Mẫn chấp hai tay phía sau lưng, nhìn chăm chú bên trong sân đang luận võ, nói tiếp.

– Nữ nhân khi ghen tị là phạm vào sai lầm, nếu như vừa rồi Nhậm tiểu thư để cho tỷ muội mình chịu khổ mà khoanh tay đứng nhìn, một nữ nhân như thế thì Tống ca ca sẽ dám lấy về nhà không.

Triệu Mẫn thì không rõ ràng giữa Nhậm Doanh Doanh và Tống Thanh Thư có ân oán gì, liền thử thăm dò. Nàng xuất thân Mông Cổ, không giống như nữ nhân nhà Hán có nhiều cố kỵ, lấy chính mình giả vờ là tình nhân của Tống Thanh Thư bình thản nói, cũng không để ý cố kỵ chút nào.

Nghe Triệu Mẫn nói, thì rõ ràng cho là mình cũng là tình nhân của Tống Thanh Thư, nên nói là cùng tỷ muội tương xứng, Nhậm Doanh Doanh đỏ bừng khuôn mặt, có chút vội nói ra:

– Tên hỗn đản kia, ta làm sao mà thích hắn!

Nhìn qua nét mặt của Nhậm Doanh Doanh không giống nói dối, Triệu Mẫn ngạc nhiên hỏi:

– Vậy tại sao ngươi hận hắn nhiều như vậy?

Trong suy nghĩ của Triệu Mẫn, một nữ nhân hận một I nam nhân, hơn phân nửa đều là do từ ái sinh hận…

– Ta…

Nhậm Doanh Doanh vừa mới mở miệng, lại đột nhiên nhớ lại, cái loại chuyện bị hắn sờ soạng hạ thể làm sao nói ra được.

Thấy Nhậm Doanh Doanh muốn nói lại thôi, Triệu Mẫn giảo hoạt cười:

– Ngươi đã không muốn nói, ta cũng đoán ra được, có phải Tống ca ca đã làm một chuyện rất là có lỗi với ngươi, đúng không?

Đâu chỉ là có lỗi! Nhậm Doanh Doanh chần chờ, rồi khẽ gật đầu.

Nghĩ đến Nhậm Doanh Doanh lúc trước từng nói “Khinh bạc vũ nhục” bốn chữ, Triệu Mẫn chợt sững sờ, hạ thấp giọng hỏi:

– Ngươi… người đừng nói là bị bị hắn làm ô nhục thân thể chứ?

Trong thùng tắm gỗ, thân thể trần truồng bị Tống Thanh Thư vuốt ve sờ soạng nhìn thấy không sót cái gì trên cái âm hộ, đương nhiên là bị hắn làm ô nhục thân thể rồi, Nhậm Doanh Doanh vô thức gật đầu, liền thấy thần sắc Triệu Mẫn kinh ngạc kỳ quái, nàng mới ý thức tới được câu nói làm ô nhục thân thể còn có hàm nghĩa khác nghiêm trọng hơn nữa, nên liền cuống quýt giải thích nói:

– Không phải như ngươi nghĩ đến… chuyện đó đâu…

Triệu Mẫn thì cho rằng Nhậm Doanh Doanh trong lúc vô tình đã tiết lộ chân tướng sự việc, vội vàng mở miệng an ủi nàng.

Nhậm Doanh Doanh dở khóc dở cười, Triệu Mẫn cũng mặc kệ Nhậm Doanh Doanh giải thích, chỉ dùng ánh mắt như là đồng cảm, đành oán hận trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư đang giao đấu nói:

– Đều là do tên hỗn đản này làm hại.

Giờ thì Triệu Mẫn cũng đồng ý gật đầu:

– Đích xác hắn là tên khốn kiếp.

Lúc này cuộc giao chiến đã xảy ra biến hóa, ngay vừa rồi Dương Diệu Chân bị Tống Thanh Thư lật ngược thế cờ đánh trở tay không kịp, nàng không thể nào thấy Tống Thanh Thư sơ hở, từ từ càng đấu thì lực lượng đã ngang nhau.

Sau hơn trăm chiêu trải qua, thân hình Tống Thanh Thư dần dần hóa thành hư ảo, bao phủ vòng tròn vây khốn Dương Diệu Chân vào trung tâm, từ bốn phương tám hướng hướng công tới, không chút nào ngừng lại. Dương Diệu Chân tinh diệu thương pháp không thể nào thi triển toàn vẹn sức lực, chỉ có thể chèo chống, phạm vi né tránh của nàng càng lúc càng bị thu hẹp, nàng hiểu rõ đến lúc tránh cũng không thể tránh, thì đó là thời điểm mình sẽ bị thua.

Ngươi đứng ở ngoài nhìn xem thì thấy cảnh tượng khác, từ lúc bắt đầu khi Tống Thanh Thư phản kích thì thương quang của đầu cây hoa thương bị kiếm ảnh áp chế nên ảm đạm không còn rực sáng nữa, rồi không lâu lắm hoa thương đột nhiên ánh sáng trắng từ cây hoa thương đại thịnh, kiếm ảnh bị bức phải xê dịch né tránh chung quanh, đến lúc về sau, chỉ thấy tia sáng trắng hoa thương tỏa ra mà không thấy kiếm ảnh, do đó đa số mọi người đều cho rằng Dương Diệu Chân sẽ nắm chắc lấy được thắng lợi rồi.

… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/

Nhậm Doanh Doanh cũng kinh hãi, trong lòng suy nghĩ:

“Tứ Nương Tử quả nhiên danh bất hư truyền, thương pháp quả thực thần sầu quỷ khốc khó lường, sợ rằng ngay cả phụ thân mình chưa hẳn là đối thủ của nàng. Lần này cùng với Hồng quân thương thảo kết minh, phải cố gắng không nên để bọn họ đảo khách thành chủ.”

Triệu Mẫn đôi mi thanh tú cau lại: “Tưởng rằng chỉ là lời đồn đãi, hôm nay xem ra chuyện thu phục Hồng quân để Mông Cổ sử dụng, thật sự là khó càng thêm khó a… Tống Thanh Thư tên hỗn đản này, lúc trước tại trong tửu điếm thì uy phong như vậy, bây giờ thậm chí ngay cả một nữ nhân cũng đánh không thắng, đây chẳng phải là chứng minh nhóm người Kim Luân Pháp Vương và Huyền Minh nhị lão thì còn cách xa hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của nữ nhân này?”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2

Số ký tự: 0