Phần 1
2022-09-13 03:24:00
Ông đã vào tuổi 70. Vào ngày sinh nhật ông, cả nhà làm bữa ăn thịnh soạn để chúc mừng người đàn ông lớn tuổi nhất nhà. Ông vui lắm. Da dẻ như đỏ hồng hơn vì những ly rượu mà các thành viên trong nhà nâng chúc. Ông vẫn phong độ và nói chuyện rất hóm hỉnh. Mái tóc bạc trắng như cước không phải là biểu hiện của tuổi tác của ông, nhất là những lúc đông vui như thế này.
Tôi nhẩm tính ra cả nhà lúc này có cả thảy 3 đàn ông và 5 người phụ nữ cùng 7 đứa trẻ con (3 trai, 4 gái), đứa lớn nhất mới lên 7 còn lại cứ lần lượt kém nhau 1 – 2 tuổi. Đứa nhỏ nhất do Giang mới sinh được 5 tháng. Một gia đình đông đúc với một bí mật giấu kín trước thiên hạ đã mấy chục năm.
Sau tuần rượu mừng thứ 3, ông nhìn chậm rãi, hiền từ lên từng khuôn mặt của 5 người lớn rồi vuốt ve, hôn lựng từng đứa trẻ. Đoạn, ông tuyên bố:
– Nhà mình đông vui hơn nhiều rồi. Có lẽ đã đến lúc kể lại chuyện nhà bằng một truyện ngắn. Nhưng để cho mẹ Vân viết rồi cả nhà thêm ý, bổ xung để hoàn chỉnh. Vì mẹ Vân có năng khiếu hơn.
Cả nhà đều hoan hỷ, nhất là 5 người đàn bà. Có lẽ vì bị dồn nén trong màn bí mật lâu ngày, chỉ chờ được “bung ra” công khai trong ánh sáng hạnh phúc, ít nhất trong khuôn khổ 1 gia đình.
Được ông giao trọng trách, tôi thầm cảm ơn ông và có phần tự hãnh diện. Hãnh diện bởi tôi thấy mình còn xinh đẹp và vẫn còn khả năng sinh đẻ mặc dù đã 48 tuổi rồi.
Và sau đây là câu chuyện tôi viết ra, được “thông qua”& ” nhất trí” bằng biểu quyết tình mà chỉ áp dụng riêng trong nhà. Đó là những nụ hôn.
… Bạn đang đọc truyện Bí mật của gia đình tại nguồn: http://bimdep.vip/bi-mat-cua-gia-dinh/
Mẹ mất khi chị Vi 10 tuổi, còn tôi mới lên 8. Chúng tôi thường thắc mắc riêng với nhau là “Sao bố mình trẻ thế mà mẹ thì lại quá già. Bố mới 30 tuổi mà mẹ thì đầu tóc bạc phơ, da nhăn nheo…”. Mãi sau mới biết mẹ hơn bố những 30 tuổi.
Mẹ kể, mẹ đi “đánh quài” – nghĩa là không chồng mà chửa hoang – kiếm đứa con để nuôi, sau này phụng dưỡng tuổi già. Bố kể ngày xưa mẹ đẹp lắm, hai chị em tôi giống mẹ như tạc. Mẹ và bố đến với nhau như một định mệnh trời cho hoặc là trời bắt phải thế.
Mẹ tên Liên.
Lầm lũi nuôi con, dành hết cho con. Nhìn cu Hùng ngày càng lớn và đẹp trai, Liên rất tự hào, hãnh diện trước bà con lối xóm. Hùng cũng thương yêu mẹ, biết mẹ vất vả vì mình nên càng lớn Hùng càng có ý thức ngoan ngoãn, học giỏi và nghe lời mẹ. Chàng ta tâm niệm sẽ không xa rời mẹ, sau này đi làm kiếm tiền nuôi mẹ. Trong Hùng có một nỗi sợ vô hình cứ lớn dần theo năm tháng. Đó là rất sợ có ngày mẹ sẽ đi lấy chồng, sợ có người đàn ông lạ nào đấy, một ngày mẹ dắt về bắt Hùng gọi là cha…
Còn Liên? Vì quá thương yêu con nên chưa khi nào Liên nghĩ đến chuyện lấy chồng. Sau những lần đổ vỡ đau đớn, Liên thề sẽ không bao giờ lấy chồng. Rồi nàng quyết “tự cứu” mình bằng cách gạ gẫm để dâng hiến thân xác, để kiếm bằng được một đứa con. Cũng có tới 3 – 4 người đàn ông tầm tuổi hoặc già hơn đã đi qua cuộc tình vay mượn của Liên. Rồi Liên có chửa sinh ra Hùng khi đã 30 tuổi. Cũng không biết & cũng chả cần biết đó là con của người nào. Liên lao vào cuộc sống người mẹ đơn thân với đủ nghề từ làm thuê, buôn bán nhỏ, môi giới và kinh doanh có cửa hàng, cửa hiệu và có tiếng ở thành phố mà cô trụ lại. Khi có chửa, cô vác bụng về làng với câu chuyện tự vẽ ra bị hiếp dâm trên đường đêm nên không biết mặt kẻ làm cô mang thai. Về quê sinh con được bố chấp nhận đặt họ theo họ ông ngoại và đặt tên là Hùng. Ông bảo” Con trai phải hùng dũng không để ai dám bắt nạt và phải đủ dũng khí để bảo vệ mẹ & gia đình”.
Được ông bà ngoại yêu chiều, cưu mang và dạy dỗ. Nhất là được ông ngoại là một võ sư huấn luyện nên Hùng phát triển với cơ thể rắn chắc, nhanh nhẹn và cường tráng. Cái hay hơn là lời ông dạy “Võ muốn giỏi phải có cái nền là văn” nên Hùng rất điềm đạm và khiêm tốn, nhường nhịn và tinh tế.
Năm Hùng 16 tuổi thì cả ông bà ngoại đều lần lượt ra đi để lại cho con gái duy nhất với thằng cháu ngoại cả một cơ ngơi vào dạng khá ở quê.
Mãn tang bố mẹ, Liên để lại nhà cửa đã sửa sang đẹp đẽ và vườn tược ở quê nhờ (thực chất là thuê) họ hàng trông nom, chăm sóc để “có chỗ mẹ con cháu thỉnh thoảng về”. Liên dắt con quay lại thành phố, nơi những cơ sở, hàng quán của cô đã cho thuê và có thu nhập khá ổn định từ ngày cô về quê, hàng tháng ra thăm nom, kiểm tra và thu tiền. Liên chọn và lấy lại căn nhà to trong ngõ nhỏ để mẹ con tá túc, còn hai nhà mặt phố vẫn cho người ta thuê.
Năm Hùng 17 tuổi, nhìn con lực lưỡng, vạm vỡ Liên thấy yên lòng trước mọi mối lo nơi thành thị. Nhưng nhiều khi nàng thở dài khi nghĩ đến rồi có ngày Hùng lấy vợ. Một người phụ nữ lạ sẽ góp mặt và chen vào sự yên bình của hai mẹ con vốn đã tồn tại bao năm nay. Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn, buồn mãi sẽ sinh ra cáu bẳn vô cớ…
Nghỉ hè, Hùng có nhiều thời gian bên mẹ để giúp mẹ những việc nặng nhọc. Trời phú cho Hùng cái khéo tay và sự hiểu biết, biết làm mọi việc nên chẳng mấy khi phải thuê người sửa chữa, tu chỉnh trong nhà. Vắng Hùng là thấy nhà như hoang mạc, Liên đờ đẫn chả muốn làm gì và hoang nghĩ đến hình ảnh con trai mình đang tán tỉnh đám con gái nào đó. Liên ghen!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro