Bi kịch cuộc đời

Phần 39

2024-08-03 11:52:27

Phần 39
Chạy ra cổng là Thành.

– Mày lên đây sao không báo trước hả?

– Định cho mày bất ngờ hehe.

– Sao mày biết mà đến đây?

– Hỏi ghệ mày đi. Ghệ mày cho tao địa chỉ tao đi taxi tới đó.

Lúc đó Hà cũng đi ra.

– Tối nay anh đi với Thành nha. Chắc 2 người có nhiều chuyện để nói lắm. Em về đây. Chào Thành nhé. Giáng sinh vui vẻ.

– Bye Hà. Tối nay cho Thành mượn Sơn xíu nha, lâu quá không gặp nhớ nó quá hehe.

– Em về chạy xe cẩn thận nha. Nhớ nt cho anh.

– Em biết rồi. Bye anh yêu.

Hà lên xe ra về. Thì BCN, Diễm và Vân đi ra. Thấy Sơn, Diễm chọc ghẹo.

– Định chờ anh Sơn tan ca rủ anh đi chơi, bây giờ anh có bạn rồi. Hic… Hic….

BCN : Đi lẹ bạn trai mày chờ kìa. Thấy trai là chọc ghẹo.

Diễm : Thích tao mới chọc chứ. Không thích cho không thèm anh Sơn nhỉ.

BCN : Sơn có bạn thì vào xin Mẹ Hạnh về sớm đi. Bây giờ quán cũng vắng rồi.

– Uhm. Sơn biết rồi. Thôi chào các bạn đi chơi vui vẻ nhé.

Diễm : Em biết rồi. Bye anh yêu. – Diễm cố tình nhái lại câu nói của Hà.

Thế rồi 3 con nàng lên xe phóng đi.

Thành nãy giờ không nói gì, cứ nhìn BCN.

– Tao dám chắc là con nhỏ Hạnh thích mày đó.

– Mày đừng có nói bậy BCN của quán đó. Thôi vào đây tao giới thiệu mấy người bạn của tao trên này cho mày quen. Tý đi nhậu luôn.

– Để xem tao nói có sai không nhé.

Đi vào bàn ĐK. Sơn giới thiệu:

– Đây là Thành bạn học c3 của em. Đây là anh Phong ĐK của tao, anh Toàn người cho tao ở nhờ, đây là Hậu đàn em của ĐK. Mày ngồi đây, tao vào xin phép tý ra lai rai vài chai nch chơi.

– Bạn mày chắc toàn người tốt như mày hehe.

Sơn way vào quầy xin phép BCL về sớm. BCL đưa cho Sơn 100 k và nói:

– Đây là tiền thưởng hôm nay và tiền để tý đi với bạn em. Không lấy chị không cho về.

Biết Sơn sẽ từ chối nên BCL chặn đầu liền (BCL tâm lý hơn cả Hà nữa). Biết là không thể từ chối nên Sơn lấy 4 món quà, ra cám ơn rồi chào BCL ra chỗ ĐK. 5 Người ra chỗ lấy xe.

– Đù. Exciter luôn. Ghê mậy.

– Xe mượn đó. Không phải xe tao đâu.

– Để tao chạy thử nha.

– Ok. Đi thôi.

Ghé vào 1 quán quen của ĐK mà tôi và Sơn chưa ghé bao giờ. Khi tất cả đều ổn định. 1 Nữ phục vụ (NPV) ra mời:

– Mấy anh dùng gì.

ĐK : cho anh 1 két bia và mấy món này, này này nhé. Nhanh lên em.

– Mày lên đây chơi lâu không Thành?

– 12 H tao ra bắt xe về. Ở dưới lúc này mẹ giao cho tao quản lý gần hết rồi. Hnay tao lên tìm nguồn hàng mới sẵn ghé thăm mày chút về.

– Uhm. Vậy tý 12 h tao chở mày ra đón xe.

NPV mang đồ ra. Cụng ly rơm rả. Thành mới gặp ĐK, có vẻ khá ấn tượng với bề ngoài và phog cách của ĐK.

– Anh Phong, anh là ĐK của Sơn nên em gọi anh là ĐKun được không ạh?

– Dzô, mừng anh có thêm 1 thằng đàn em.

– Dzô.

– ĐK kể về chuyện ĐK vào giang hồ được không? Em khoái nghe chuyện giang hồ lắm.

ĐK: Sẵn hnay đông đủ, anh kể rõ chuyện của anh từ lúc nhỏ luôn nhé…

(Lý do mình post Ngoại truyện về ĐK nhé)

– Quách Gia? Nghe như bang hội của người Hoa nhỉ?

ĐK : Đại bản doanh ở Chợ Lớn đó. Còn đối thủ là Trịnh Gia. Nghe đồn bên Trịnh Gia có 1 tay khá cứng cựa, học võ từ nhỏ như Sơn, nhưng học từ toàn võ sư có tiếng. Anh chưa đụng lần nào.

– Ghê vậy ĐK? Mà chắc gặp ĐK và Sơn nó cũng chạy dài dài thôi. Hehe

– Mày nói gì thế thằng chó kia?

4 Thằng ngồi cách 1 bàn, đứng dậy bước qua.

ĐK : Thằng em tao nó xỉn lỡ lời, mấy đứa thông cảm.

TN1 : Mày tưởng xin lỗi là xong àh?

– Thế chúng mày muốn gì? – Thành nó cũng không phải dân hiền.

TN2 : muốn đánh chết mẹ tụi mày chứ muốn gì.

Thế là 4 thằng đó vừa nhào vô thì Sơn và ĐK đã nhảy ra…. 4 Thằng đó trúng đòn lùi lại tìm vũ khí quay lại ăn thua đủ. Lúc này chủ quán thấy đánh nhau chạy ra:

– Mấy đứa định phá quán anh àh? Mấy đứa mày là khách quen của anh. Nể mặt anh bỏ qua được không?

Cha này cũng thuộc có số quen cả Quách gia và Trịnh Gia hay sao ấy. Ổng nói 1 câu cả ĐK và 4 thằng kia liền dừng lại.

ĐK : Xin lỗi anh không. Đứa em nó xỉn nên nói đùa thôi chứ tụi em không có ý coi thường người của Trịnh Gia.

TN1 : Anh không nói vậy thì tụi em cũng xin lỗi anh. Đi thôi.

Thế là bọn kia ra về. 5 Người lại tiếp tục. Sơn có tn

“Em di le với Di ve roi. Anh nhau it thoi nha. Em ngu trước. Ngu ngon”

“Anh biet roi. Em ngu ngon”

– Ghệ nt àh?

– Uhm. Thôi sắp 12 h rồi. Cạn ly rồi tao đưa mày ra nhà xe nữa. Dzô ĐK.

Cạn ly, rồi Sơn chở Thành ra nhà xe. Sơn nhờ tôi đem 4 món quà về trước. (Rồi tôi dọt ra net). Trên đường ra nhà xe. Thành hỏi:

– Giờ nếu KBB xuất hiện thì sao?

– Thì tao sẽ giải thích cho KBB hiểu là tao chỉ yêu một mình Hà, tao với Hà khó lắm mới đến với nhau, tao tin KBB sẽ hiểu.

– Trước tao cũng khuyên mày mà mày đâu có nghe. Tao cũng mong KBB không xuất hiện nữa. Để hai đứa mày thành đôi hehe…

Vài hôm sau, Sơn có dt của Chú.

– Dạ, cháu nghe Chú.

– Tết dương lịch cháu có về quê không?

– Dạ. Nghĩ ngắn quá cháu không có về thưa chú.

– Thế cháu có tiết mục gì chưa?

– Dạ chưa.

– Được rồi. Thế thì cháu đi với gia đình Chú nhé. Đi Đà Lạt, vì HK 1 này H. Yến là học sinh giỏi, nên Cô Chú thưởng cho H. Yến 1 chuyến du lịch. Cháu thấy thế nào?

– Dạ. Cháu cũng chưa biết. Để cháu xem lại. Cháu sẽ trả lời chú sớm nhất ạh.

– Uhm. Chào cháu.

– Dạ. Chào chú.

Nói lại chuyện này cho Hà biết. Hà nói:

– Trước hôm Noel. Cô có dt cho em, nói Cô chú muốn em và anh đi Du lịch với gia đình Cô. Nhưng em phải về quê với Dì nên em không đi được. Nên em mới đan cái khăn choàng cho anh đi chơi đó. Mang theo nó nhưng mang theo em bên mình nhé.

– Không có em đi. Anh cũng không đi.

– Anh đừng vậy, Cô chú có thành ý anh cứ đi. Sau này em với anh còn có nhiều dịp mà. Em không đi thấy vậy tốt hơn, có thể chuyến đi lần này để thử thách tình cảm của anh luôn đó.

– Là sao? Anh chưa hiểu lắm.

– Em chỉ đoán thôi. Hihi.

Sơn xin phép BCL cho nghĩ để đi du lịch, BCL đưa lương và kèm theo câu nói:

– Nhớ mua quà cho chị và bé Hạnh nhé. Không có là chị xử đẹp àh. Đi chơi vui vẻ nhé.

Thế là Sơn cùng gia đình H. Yến lên đường đi du lịch Đà Lạt. Chú tài xế lái xe. Sơn ngồi kế bên, Cô chú và H. Yến ngồi sau. Sau mấy tiếng đồng hồ ê mông cũng tới Đà Lạt, xe chạy vào 1 căn biệt thự không to lắm. Xách hành lý vào trong. Sơn không khỏi ngạc nhiên, vì cách bày trí y hệt nhà Cô Chú. Thấy Sơn ngạc nhiên chú vỗ vai và nói

– Đây là nhà chú mua trên này để có dịp cô chú lên nghĩ dưỡng. Mấy ngôi nhà nghĩ dưỡng này chú cũng bố trí y hết nhà ở SG, tại chú quen vậy rồi. Vào đi cháu.

“Mấy ngôi nhà? Chắc cũng còn vài căn như vậy ở những địa điểm khác” chứ là thế. Nhà có 4 5 phòng. Sơn chọn 1 phòng rồi bước vào. Căn phóng nhỏ nhưng rất đẹp. Đúng là nơi nghĩ dưỡng. Cất đồ xuống nhà. Rồi đi ăn và tham quan nhiều nơi. (Tôi chưa đi Đà lạt bao giờ nên cũng không biết diễn tả sao nữa, Sơn chọn vài món quà để tặng bạn bè, món quà “nặng” tất nhiên dành cho Hà rồi).

Ghé 1 quán nước yên tĩnh, Cô và H. Yến đi chụp hình còn lại Chú và Sơn ngồi đó.

– Sơn này, cháu có biết H. Yến có tình cảm với cháu không?

– Dạ, cháu cũng có biết. Nhưng cháu chỉ xoi Yến là đứa em gái thôi.

– Uhm. Nhưng H. Yến không nghĩ vậy. Hôm noel nó thấy Hà hôn cháu nó buồn lắm. Chú cũng nhận ra. Có chuyện này hơi tế nhị nhưng vì H. Yến chú phải nói, có gì cháu đừng để bụng nhé.

– Dạ, chú cứ nói.

– Anh H. Yến mất, Cô chú chỉ còn mình H. Yến. Nếu sau này ai lấy H. Yến ngđó sẽ thừa kế hết gia sản này. Cháu hiểu ý chú chứ?

– Dạ, cháu hiểu Cô chú thương Yên nên chú mới nói vậy. Nhưng cháu chỉ thương mỗi mình Hà. Không lẽ chú muốn H. Yến yêu một người vì tiền mà quên mất bản thân sao? Trước khi đi, Hà có nói đây là thử thách tình cảm của cháu. Không ngờ nó là thật.

– Chú xin lỗi, làm cha mẹ ai cũng thương con cái nên chú mới nói vậy. Không ngờ Hà lại đoán được.

– Dạ. Cháu hiểu mà.

– Hy vọng. H. Yến sẽ sớm nhận ra chuyện này. Tội con bé. Chắc phải cho nó đi đâu 1 thời gian quá.

Tối đó. Đang nt với Hà thì có tiếng gõ cửa.

Là H. Yến.

– Tối rồi, có việc gì không Yến?

– Em vào phòng được chứ?

– Vào đi. – Sơn định để cửa mở nhưng Yến đã đóng lại. Rồi H. Yến nói

– Nãy em vừa nói chuyện với Ba. Ba bảo khi em học xong 12 em sẽ đi nước ngoài du học.

– Được ra nước ngoài du học là diều kiện tốt không mấy ai có được đâu nha.

– Nhưng em không muốn đi… Em không muốn xa anh.

– Em đừng vậy. Đi du học là Chú muốn tốt cho em thôi. Học xong rồi về có gì đâu.

– Anh không hiểu hay giả vờ thế? Anh không biết em yêu anh sao? Hic….

– Anh có gì đâu mà yêu chứ. Vả lại anh với chị Hà đang quen nhau mà.

– Em biết em không đẹp bằng chị Hà, em cũng là người đến sau nữa. Nên em không có được anh.

– Cũng không thể em àh.

– Nhưng hôm đó, khi anh tới cứu em, em thấy anh rất lo lắng cho em mà?

– Anh với Hà đến hôm nay đã trãi qua không ít rắc rối. Có nhiều chuyện rất khó khăn chỉ có yêu nhau mới vượt qua được. Em đừng có như vậy mình là anh em tốt hơn. Em chỉ quý mến anh tại em ngộ nhận là tình yêu thôi. Sau này em gặp được người em yêu thực sự em sẽ hiểu. Cảm giác đó lạ lắm.

– Nhưng em, em…

– Không nhưng nhị gì cả. Anh chỉ yêu 1 mình chị Hà thôi. Em về ngũ đi khuya rồi, đừng suy nghĩ lung tung mà ảnh hưởng học hành nhé.

– Em về, Mình là anh em phải không anh?

– Uhm. Mãi mãi là anh em.

– Vậy anh hai cõng em về phòng đi.

– Cái này…..

– Anh hai cõng em gái là bình thường, chỉ có người lạ mới nghĩ ngợi lung tung. Hihi.

– Em lắm trò thật.

Rồi Sơn bế H. Yến về phòng. Đắp mền cho H. Yến. Định đi ra thì Yến lại “giở trò” kêu Sơn lại chỉ vào trán. Sơn hiểu ý hôn nhẹ lên trán H. Yến rồi đi ra đóng cửa thật nhanh.

Sơn nghĩ “Phù, cũng mai Yến nó hiểu vấn đê không thì mệt lắm”.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bi kịch cuộc đời

Số ký tự: 0