Phần 7
2020-08-15 03:36:00
Chả mấy chốc tẩm cung của Tố Tố đã hiện ra. Tẩm cung này thiết kế cũng khá đẹp mắt và tinh xảo, tuy hơi nhỏ và cũ nhưng so với người dân thường thì vẫn quá ư nguy nga và tráng lệ. Vòm nhà lợp bằng ngói có trạm hình long phượng. Các thanh chắn mưa đều sơn trổ kỹ lưỡng tuy màu sắc không còn tươi nhưng cũng thấy được sự tinh xảo khéo tay của người thợ.
Các cột nhà không lớn lắm được quét sơn màu đỏ và làm từ những loại gỗ quý, cứng mà rắn chắc. Các bức tường đều có sơn màu trắng nhìn rất mịn và nếu lại gần sẽ có mùi thơm. Trong tường được trộn lẫn hồ tiêu nên có khả năng giữ nhiệt rất tốt. Bức tường này không phải cao hẳn đến mái mà nó chỉ cao một nửa độ cao đó vì bên trên các bức tường là những cửa sổ sát nhau.
Mỗi một cách cửa đều sơn đỏ khảm màu vàng trạm trổ tinh vi và nối liền với mái. Chính giữa là hai cánh cửa gỗ cao và lớn nhìn đẹp nhưng không thấy vẻ chắc chắn thiết kế cùng một kiểu với những cửa sổ xung quanh. Tại các hành lang nằm trong cột gỗ sơ đỏ và các bức tường trên đều được làm bằng loại đá nhẵn mịn nhưng không trơn. Tất cả kết hợp lại thành một tẩm cung nhỏ nhắn nhưng hài hòa và có phần cổ kính. Tuy nhiên tẩm cung này chỉ hợp với những phi tần lớn tuổi chứ không hợp với một Thái Hậu mới mười tám tuổi như Tố Tố. Điền Thu nhanh nhảu bước sát lại gần lớp tường bao bên ngoài. Bỗng nàng nghe thấy tiếng nói:
– Tại sao Lý nhũ nương lại bảo chúng ta dẫn Vương gia đi chơi nhỉ? – Điền Thu nhận ra đó là giọng của A Anh.
– Ai mà biết chắc làm biếng rồi. Bà ta ghê gớm lắm nhưng không nghe theo thì có chuyện ngay. Để bà ta nghỉ ngơi một lát cũng là tích công đức rồi.
– Thì là như vậy nhưng đâu cần dẫn hết thị vệ đi theo bảo vệ chứ. – A Anh lại nói tiếp.
– Có nhiều nhặn gì đâu, 8 người chứ mấy. Hơn nữa giờ người đã là An Vương rồi đâu có thể nào khinh thường, nếu người có chuyện gì e răng chu di cửu tộc tất cả chúng ta cũng chưa làm hoàng gia hết giận.
– Ngươi nói cũng có lý lắm.
Lúc đó thì giọng trẻ con vang lên:
– Tôn Bình, ngươi hãy cõng ta chạy nhanh ra kia đi.
Thế rồi đoàn người đi xa dần. Điền Thu trong lòng khấp khởi. Nếu chỉ còn mỗi Lý Nhũ Nương thì sẽ không có gì phải lo là không lấy được xiêm y cho Tố Tố nữa. Nàng bèn rảo bước thật nhanh vào gian phòng của Tố Tố. Dáng nàng thướt tha yểu điệu vô cùng. Đi hết dãy hành lang thứ nhất nàng bỗng nghe tiếng nói chuyện. Nàng hơi chột dạ khi thấy có thêm người đoạn toan bước đi nhanh thì nghe thấy giọng một hoạn quan nên đành đứng lại. Lý nhũ nương là vú nuôi của An Vương suốt ngày ở trong tẩm cung này chăm nuôi An Vương đâu có quan hệ với ai điều này ai cũng biết. Hơn nữa Tố Tố nói với nàng là chỉ có mỗi hoạn quan Tôn Bình nay có một giọng hoạn quan khác nên nàng đành nán lại lắng nghe:
– Hoàng thượng căn dặn ta bảo với nhà ngươi rằng trong chuyến đi Hà Nam sắp tới phải trông chừng Thái Hậu và An Vương cho cẩn thận. Họ nhất định sẽ bỏ trốn. Ngươi cầm lấy típ pháo này khi nào họ có ý định bỏ trốn thì bắn lên trời sẽ có người bao vây tiếp ứng và lo chuyện còn lại. Tốt nhất là nhà ngươi cũng nên giả vờ bỏ trốn cùng để lại tung tích.
– Mong Vịnh công công bẩm báo lại với Hoàng Thượng rằng Lý thị nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
– Cài nhà ngươi vào bấy lâu nay quả không phải vô ích. Hoàng thượng vốn đã quan tâm đến điều gì thì chắc chắn sẽ nắm chắc mọi yếu tố có lợi trong tay. Nhà ngươi làm việc cẩn thận ta sẽ có lời nói tốt với ngươi trước mặt hoàng thượng.
– Đa tạ công công đã cất nhắc.
Nàng không kịp nghe tiếp nhanh chóng chạy về phía phòng của Tố Tố tim đập rất khẩn trương. Tuy không hiểu lắm đầu đuôi nhưng nàng sẽ nói cho Tố Tố biết để nàng lo liệu. Điền Thu vào một căn phòng đầy trang nhã và nàng chắc chắn đó là phòng của Tố Tố. Mọi thứ bày biện như phòng một khuê nữ vậy tất cả đều tràn đầy sức sống đồ đạc đều đẹp và sang trọng.
Nhưng Điền Thu không kịp nhìn nhiều hơn nàng nhanh chóng chạy lại rương chứa đồ đặt ở đầu giường lấy một bộ y phục khăn lau và một chiếc lược gói vào cẩn thận rồi băng ra ngoài. Lúc đó cũng may không có ai nhìn thấy, nàng rảo bước thật nhanh đến Đạo quán phía bắc hoàng cung không quên nhìn xung quanh vì sợ có người theo dõi. Nàng cũng theo cách của Triệu Cát để mở cửa và chả mấy chốc đã chui được vào bên trong điện thờ. Khi chạy lên đài thì không thấy Tố Tố đâu. Nàng hoảng sợ quá toan cất tiếng gọi thì giọng Tố Tố vang lên như oanh vàng:
– Tỷ ở đây. Tỷ nghe tiếng mở cổng tưởng người lạ nên núp vào góc tối. Thế nào rồi Thu muội?
– Đồ của tỷ đây. Mặc vào nhanh rồi muội có chuyện muốn kể với tỷ.
Tố Tố hơi ngạc nhiên nhưng cũng lau sạch người chải lại đầu tóc và mặc xiêm y xong rồi mới cất tiếng hỏi:
– Muội có chuyện gì mà vẻ mặt lại lo lắng như vậy?
Điền Thu lo lắng thuật lại được những gì mình nghe được trong tẩm cung cho Tố Tố biết rồi tròn xoe mắt đợi Tố Tố lên tiếng.
– Muội có biết Vịnh Công Công là ai không?
– Vịnh công công là tổng quản trong cung mà tỷ không biết sao?
– Tỷ đâu có biết gì ngoài tẩm cung của tỷ. Hoàng thượng lên ngôi thay đổi hết thảy tỷ có nhớ cũng không nổi nữa. Giờ Tỷ lo quá. Muội vốn thông minh có cách nào giúp được tỷ không? Thật không ngờ Lý Nhũ Nương lại là người của Hoàng thượng. Như vậy Hoàng thượng luôn coi Phi nhi như đồ trong túi cũng phải thôi.
Nói đoạn nàng bèn thuật lại mọi chuyện xảy ra từ sau lễ đăng cơ cho Điền Thu hy vọng nàng sẽ giúp được mình. Điền Thu ánh mắt buồn rầu nói:
– Điền Thu lần này không giúp gì được cho tỷ tỷ rồi, Điền Thu luôn phải ở bên cạnh Hoàng thượng người luôn gọi muội khi cần bởi vậy không biết có khi nào mới đến gặp tỷ được đây.
– Hay là chúng ta bàn bạc ngay ở đây? – Tố Tố vốn không biết quyền biến, sinh ra đã là một đương kim tiểu thư lá ngọc cành vàng khi chưa biết sự đời thì đã nhập cung bởi vậy không hề có kinh nghiệm chi cả. Bình thường nói chuyện thì nàng tỏ ra thông minh nhưng khi dùng mưu kế thì nàng như đứa trẻ vậy lúng túng hết sức.
Điền Thu ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
– Chỉ sợ tỷ không đồng ý. Lần đi Hoài Nam này tỷ chỉ đi với Lý Nhũ Nương thôi. A Anh và Tôn Bình cũng phải ở lại. Trên đường tỷ tìm cách hạ độc Lý thị là xong. Hoàng thượng ỷ vào Lý thị không sợ tỷ bỏ trốn là do suy nghĩ rằng tỷ không biết Lý thị là người của Hoàng thượng hơn nữa lại biết thừa tỷ vốn nhân hậu không nỡ ra tay hạ độc thủ ai cả nên càng yên tâm hơn vào con bài Lý thị. Nếu Lý thị không còn nữa thì coi như tỷ có thể thoát khỏi nanh vuốt của Hoàng thượng rồi.
– Trời giúp tỷ khi biết được tin này, thật cảm ơn muội lắm, nhưng tỷ không dám giết người đâu. Muội xem có cách nào để cả muội cùng đi với tỷ được không? Để muội lại đây tỷ sao đành lòng?
– Muội chỉ nói kế như vậy thôi chứ thực sự muội cũng không dám giết ai đâu, nếu bỏ đi được cùng tỷ thì hay quá nhưng giờ thật là khó khăn. Lúc này chỉ có ông trời mới giúp được chúng ta thôi. Người tốt trời sẽ không hại đâu. Giờ chúng ta cứ đi về đã. Khi nào biết được ngày giờ Hoàng thượng cho xuất cung lúc đó có khi muội lại nghĩ được cái gì cũng nên. Giờ mọi thứ còn mù mịt không tính gì được đâu tỷ tỷ.
Tố Tố vuốt mái tóc Điền Thu nói:
– Tỷ thật may mắn khi có một người em gái như muội. Thôi chúng ta về ngay kẻo lại sinh chuyện nếu có gì muội tìm cách tìm tỷ ở tẩm cung nhé. Từ giờ trở đi tỷ sẽ hay ra ngoài phòng đi dạo để nếu có thấy muội sẽ dễ dàng liên lạc chứ tỷ không dám đến chỗ Hoàng thượng tìm muội đâu. Tỷ sợ lắm.
Điền Thu đáp:
– Tỉ cứ yên tâm nếu có dịp tôi sẽ chạy đến chỗ tỷ ngay.
Nói đoạn cả hai bịn rịn chia tay ai về chỗ của người nấy.
… Bạn đang đọc truyện Bắc Tống diệt vong tại nguồn: http://truyensextv.com/bac-tong-diet-vong/
Bè lũ của Triệu Cát lúc bấy giờ có thêm Sái Kinh, kẻ này tuy có chút tà ma ngoại đạo nhưng trên chính trường thì thực sự khôn khéo không tham gia vào bè phái đấu tranh nào cả dần dần được Triệu Cát yêu quý quan chức tăng dần. Xét về ba tên Cao Cầu Đồng Quán và Sái Kinh thì Sái Kinh còn có chút thực tài không hẳn nhờ nịnh hót và tìm kiếm thú vui cho Triệu Cát mà leo lên tuy nhiên cũng là hạng sâu mọt hại dân hại nước.
Triệu Cát ngày hôm sau đã giữ lời chuẩn tấu cho Đồng Tố Tố và Triệu Phi được phép đến phong địa tại Hà Nam. Đó là một địa phận thuộc Lư Châu cách Khai Phong về phía Đông Nam 800 dặm. Nơi đó nằm giữa con sông Hoài Thủy và con sông trường Giang có vùng đồng bằng rộng lớn thóc gạo sản lượng cao là vựa lúa phía Đông Nam của Trung Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro